Chương trước
Chương sau
Trên chiến trường, chỉ có Ma tộc chết đi mới là an toàn nhất!
Càn Kình ở núi phía tây nhiều ngày, đã nhận thức đầy đủ đối với những lời trong sách giáo khoa. Đồng thời hắn còn phát triển trở thành:
“Chỉ có kẻ địch chết mới là an toàn nhất!”
Hai đao giết hai người. Càn Kình xoay người lại cầm lấy cổ tay kẻ địch đang kêu gào thảm thiết vung lên hai đao! Trực tiếp khiến hai cánh tay của đối thủ rơi xuống. Nhìn hắn đau đớn kêu la thảm thiết trên mặt đất lạnh lùng hỏi:
- Ai, sai ngươi tới giết ta? Ta ở chỗ này, hình như không đắc tội ai.
- A a a a...
Chiến sĩ bị chém hai cánh tay, chỉ lăn lộn kêu la thảm thiết, trong ánh mắt lộ ra sự phẫn hận và e sợ đối với Càn Kình. Hắn cũng không nói bất luận một câu gì. Cchỉ có hai con ngươi vẫn đang không ngừng đánh chuyển động.
- Ngươi đang đợi quân trị an đi tuần sao?
Càn Kình khẽ cười. Ở trong thành, đánh nhau ẩu đả đều là chuyện không được phép. Giết người, bất luận mình có lý hay không, đều sẽ khiến bản thân bị phiền phức. Pháp luật hoàng triều Chân Sách không cho phép biện hộ. Đến lúc đó người này cắn ngược lại một cái, có lẽ nói mình say rượu ẩu đả, như vậy tội giết người này của mình, sợ rằng chạy không thoát được.
Cho dù có thể thoát khỏi tội giết người, nhưng cái tội tự vệ ngộ sát này nhất định không cách nào giải vây. Những luật như vậy, trong sách vở án kiện luật pháp của Càn gia về hoàng triều Chân Sách có ghi lại không ít. Càn Kình biết ít nhất là bị sung quân vào chiến trường Nhân Ma hai mươi năm.
Hai mươi năm? Cho dù là chiến sĩ Hàng Ma, cũng không nhất định có thể sống sót trong chiến trường Nhân Ma sau hai mươi năm.
- Ngươi rất đau phải không? Ta còn có thể khiến ngươi đau hơn. Ví dụ như chém đứt hai chân ngươi.
Càn Kình mặt lạnh giơ năm ngón tay lên:
- Ta có thể nói cho ngươi biết, mặc dù tiếng kêu thảm thiết của ngươi rất lớn, nhưng căn cứ vào tình huống bình thường, bây giờ quân trị an trong thành hẳn đang tuần tra ở phố bên cạnh, chạy tới nơi này cần năm phút đồng hồ. Sau hai phút ta chạy trốn, hẳn vẫn còn kịp.
- A a a a a...
Chiến sĩ mất đi hai cánh tay, liên tục lăn lộn trên mặt đất, đau đớn. Thỉnh thoảng ánh mắt hắn nhìn lén Càn Kình, trong đó xen lẫn sự khiếp sợ.
- Không nói đúng không? Ta không có thời gian.
Sắc mặt Càn Kình hoàn toàn không đổi, nhấc đao lên, trực tiếp chém xuống bắp đùi của đối thủ.
Đối với loại kẻ địch này, Càn Kình không có ý định nương tay. Lúc này nương tay biểu thị nhân từ, đó chính là không coi trọng tính mạng mình, chính là muốn chết! Bất luận người nào muốn liều mạng, cũng phải chuẩn bị xong tâm lý nghênh đón cái chết.
- Còn không nói?
Càn Kình bình tĩnh vuốt chóp mũi, nhìn đối thủ vì đau đớn cơ bắp toàn thân đều đang co giật:
- Sự kiên nhẫn của ta đặc biệt không tốt. Hiện tại cho ngươi hai lựa chọn. Một, ta lập tức giết chết ngươi. Hai, trả lời ta, ta buông tha ngươi. Ta đếm tới ba.
- Một.
Càn Kình chậm rãi giơ đao lên, đồng thời cẩn thận để ý động tĩnh xung quanh, đề phòng còn có kẻ đánh lén thứ tư.
- Hai.
Trong mắt Càn Kình lại thêm một phần sát phạt...
- Không nên... Không nên... Ta nói...
Càn Kình nở nụ cười, kết quả này không ngoài dự đoán của hắn. Trong mắt của người này rõ ràng là sợ chết. Mặc dù biến thành tàn tật, hắn cũng muốn được sống sót sinh tồn. Thủ đoạn độc ác của mình cuối cùng đã có tác dụng.
- Nói đi, nếu như ta phát hiện ngươi nói dối, ta vẫn sẽ giết ngươi.
- Ta không nói láo... Lỗ Tạp Tư... Lỗ Tạp Tư của cửa hàng rèn Lỗ Tạp Tư, hắn nói sau này ngươi sẽ cướp mối làm ăn của hắn, cho nến mới muốn ngươi chết...
Lỗ Tạp Tư? Trong đầu Càn Kình hiện lên con mắt đầy oán độc của Lỗ Tạp Tư lúc rời đi, trong lòng âm thầm hối lỗi. Không ngờ mình vẫn xem thường ánh mắt oán độc kia. Không ngờ vì vậy mà người kia đòi giết mình.
- Những điều ta nói đều là sự thật... Không lừa ngươi...
Thân thể Chiến sĩ bởi vì đau đớn, co lại giống như con tôm.
Càn Kình gật đầu cười, cầm chuôi đao, cổ tay đột nhiên dùng sức! Dưới ánh trăng, hắn mỉm cười kết hợp với đao quang, tàn khốc như Ma tộc được miêu tả trong sách:
- Ta biết.
- Ngươi... Không giữ lời hứa!
Phụt!
Càn Kình tiện tay chém đầu đối phương xuống, lạnh lùng nhìn thoáng qua thi thể trên mặt đất:
- Ta dằn vặt ngươi thành như vậy, ngươi còn sống sẽ bỏ qua ta sao? Cặp mắt oán độc kia, ta đã từng thấy qua ở chỗ Lỗ Tạp Tư. Chẳng lẽ ta còn có thể quên ngươi sao?
Càn Kình ngẩng đầu nhìn về phía cửa hàng rèn Lỗ Tạp Tư khẽ nhíu mày. Thời gian này Lỗ Tạp Tư hẳn không ở trong lò rèn. Chỉ tiếc không biết nhà hắn ở đâu, bằng không tối nay trực tiếp cầm đao tới cửa thử xem có thể trực tiếp giết chết hắn hay không.
Đêm tối vắng vẻ, từng tiếng chân chậm rãi vang lên, trong đó xen lẫn không ít tiếng quân trị an trong thành. Rõ ràng quân trị an trong thành đến nhanh hơn sự tưởng tượng của hắn.
Càn Kình quay đầu lại quan sát xung quanh, xác định không cách nào tìm được kẻ thù có khả năng âm thầm quan sát mình, hắn nhanh chân trốn về hướng ngược lại với học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan.
Đánh nhau ở trong núi phía tây mấy ngày, Càn Kình đã tạo thành tính cách sát phạt quyết đoán, đồng thời còn tạo thành thói quen hành động thận trọng.
Giết người không phải là chuyện nhỏ. Cho dù là giết người tự vệ, đối với một học viên chiến sĩ không có quyền không có thế mà nói, vẫn là một chuyện lớn.
Tuy rằng đưa mắt ra xung quanh quan sát, cũng không tìm được người nào trốn, nhưng không có nghĩa là nhất định không có người ẩn nấp trong bóng tối rình xem.
Phàm là học viên chiến sĩ đều biết, trên đời này có một loại đồ dùng quân sự tương đối đắt tiền. Đó chính là thiên lý kính.
Một cái ống thật dài có thể kéo vào duỗi ra. Phía trước có bịt một khối thấu kính trong suốt thật lớn. Ngay vị trí trước mắt lại là một thấu kính nho nhỏ.
Loại này không chỉ trong quân đội có, hơn nữa một vài thượng tầng của đoàn lính đánh thuê, đoàn người thám hiểm đều sẽ có loại thiên lý kính này. Càn Kình không dám cam đoan, không ai ở phía xa sử dụng thiên lý kính tiến hành quan sát nơi này.
Nếu như Lỗ Tạp Tư từ phía xa lợi dụng thiên lý kính quan sát, như vậy sau khi giết người còn quay về tới trường học chính là một chuyện đặc biệt ngu xuẩn. Có Xử trưởng giáo vụ Khải Lặc ở đó, tất nhiên sẽ lấy cơ hội cung khai ra thời gian chính xác lúc bản thân quay về tới trường học.
Cửa hàng rèn Phất Lan Lâm có thể làm chứng cho mình, nhưng thế lực một cửa hàng rèn này nhỏ hơn nhiều so với cửa hàng rèn Lỗ Tạp Tư. Đến lúc đó nếu như liên lụy tới cửa hàng rèn Phất Lan Lâm, lại càng không phải là chuyện gì tốt.
Lôi Địch!
Ở trong thành Áo Khắc Lan, không nơi nào an toàn hơn so với nhà của Lôi Địch! Càn Kình chạy vội, không bao lâu liền nghe được gác chuông của thành thị vang lên tiếng chuông trầm thấp. Điều đó chính là buổi tối có vụ án giết người trọng đại, hoặc thành thị rơi vào một đợt tấn công lúc, mới có thể đánh chuông lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.