Editor : Quân
Sau khi nói xong chuyện trọng yếu, ta chống cằm nhìn Sở Hoa Phong ngồi trước mặt đang nhẹ nhàng lay động chiết phiến.
“Đại ca. ”
“Ừ ? ”
“Huynh cùng Phạm Nhược Khương … quan hệ rất tốt ? ”
Hắn không nhanh không chậm uống một ngụm trà. “Không tệ. ”
“ ‘Không tệ’ ? ” Ta nghiêng đầu : “Muội từng thấy hai người cùng nhau ăn cơm nha. Hơn nữa lúc ấy nàng ta đang khóc, huynh thì an ủi nàng ta. ”
“Ưm … khụ, khụ, khụ …” Hắn uống có ngụm trà mà sặc khụ đến đỏ cả mặt như tôm hấp. “Tiểu muội, muội …”
“Chẳng lẽ …” Chột dạ ! Nhất định là chột dạ ! “Chẳng lẽ đại ca thích nàng ấy ? ”
“…” Gian nan nuốt xuống ngụm nước trà, Sở Hoa Phong thở phào nhẹ nhõm. “Ta cũng không có nói vậy. ”
“Vậy huynh khẩn trương cái gì ? ”
“Ta chỉ cảm thấy muội mà không đi làm mật thám thì thật sự là đáng tiếc. ”
“Xác thực, muội cũng thấy thế. ” Ta lập tức cười tủm tỉm, gật đầu.
Một ánh mắt bất đắc dĩ phiên lại đây. “Muội đúng là hết thuốc chữa. ”
“Nói đi, đại ca. ” Ta quấn chặt lấy hắn, không lấy được thông tin quyết không bỏ qua. “Huynh cùng nàng ấy rốt cuộc là thế nào ? ”
“Chẳng thế nào cả, chỉ là bằng hữu bình thường thôi. ” – Hắn nhún vai – “Mà nếu không phải vì muội, ta đã chẳng tự đi tìm phiền toái. ”
“Hả ? Vì muội ? ” Liên quan gì đến ta ?
Ánh mắt hắn nhìn ta như muốn nói ‘Ngốc !
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-tinh-tuong-cong/1616070/quyen-4-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.