Editor: Quân
Hôn mê!!
Ngồi ở trong kiệu hoa, ta thở gấp, cố gắng giữ cân bằng cho cơ thể đang không ngừng lắc lư, sợ không cẩn thận một chút thôi là cắn phải lưỡi, càng sợ mũ phượng cùng hỉ khăn đội trên đầu sẽ rơi xuống. Thật không hiểu nổi, vì sao nữ nhân thời cổ đại khi xuất giá phải chịu thống khổ như vậy? Không chỉ phải ngồi trên cái cỗ kiệu chết tiệt này, còn phải mặc tầng tầng lớp lớp hỉ phục, thoạt nhìn trông rất đẹp nhưng thật ra vướng bận vô cùng, lại còn phải đội cả một đầu trang sức nặng trịch … Có cảm giác cứ như là đóng gói rồi ‘giao hàng tận cửa’ vậy!
Đều tại mẹ, nói cái gì nữ nhi phải xuất phát từ nhà mẹ đẻ, nhưng bởi vì đường xá xa xôi nên đành từ bỏ. Về sau không biết bàn bạc với Ngọc nương suốt một đêm thế nào mà đột nhiên quyết định để ta ngồi kiệu đi từ sơn trang xuống … Không biết Ngọc nương nói thế nào với mẹ ta, sẽ không bảo đây là tổ chức sát thủ chứ?
Nhưng nếu mẹ biết con rể thân là Thái phó của mình thật sự là trang chủ một sát thủ sơn trang, cảnh tượng lúc đó … Bụng và miệng ta đột nhiên cảm thấy khó chịu. Chậc, xem ra bây giờ không phải lúc suy nghĩ lung tung …
Bất đắc dĩ nhấc lên một góc khăn voan, ta vén rèm kiệu lên, híp mắt nhìn tình huống bên ngoài…
“Kiệu hoa đến!”
Thân mình đột nhiên nhoáng lên một cái, ta chưa kịp phản ứng đã va vào vách kiệu cứng như đá, đau đến cắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-tinh-tuong-cong/1616065/quyen-4-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.