Editor: Quân
“Cái gì? Trở về?”
“Đúng vậy,” – Mẹ gật đầu đáp – “Sở gia tìm con suốt mười lăm năm trời, nay một nhà đã nhận nhau, đương nhiên phải về cảm tạ ân đức tổ tông.”
“Nhưng mà …” Ta vẫn chưa muốn rời khỏi đây.
Sở Hoa Phong nhận ra sắc mặt ta không được tốt lắm. “Tiểu muội có điều cố kỵ chăng?”
“À … Thật ra, con đã ký khế ước bán mình rồi …” Sống là người Diêm phủ, chết cũng phải làm ma Diêm phủ.
“Chuyện này thì dễ thôi, chỉ cần con muốn, mẹ có thể đi tìm Diêm Thái phó …”
“Mẹ, không cần phải vậy! – Ta theo phản xạ hét to lên – “Cái này … Gia … hắn … không dễ thương lượng cho lắm…
“Khó thương lượng?” Trên mặt bà hiện lên ba cái dấu chấm hỏi đầy tò mò.
“Phải, hắn …” Ta cố gắng tìm tòi lục lọi trong đầu những từ có thể dùng. “Hắn không những không phân biệt phải trái, hơn nữa còn rất bá đạo. Phàm là thứ hắn muốn thì tuyệt đối sẽ không chắp tay dâng cho người ta, thế nào cũng phải đè ép, làm trá mới thôi. Quả thực chính là … là …” Xin lỗi gia, để ta có thể tiếp tục ở lại đây, lão nhân gia ngài đành phải hy sinh một chút vậy.
“Có chuyện này sao?” Sở Hoa Phong nhíu mày hỏi.
“Đúng!” Ta không ngừng gật đầu, cứ như là chỉ cần chậm một chút sẽ làm giảm độ thành tín của ta.
“… Vậy ngươi còn đi theo hắn làm gì?”
“Hả?” Ta há hốc mồm, vạn lần cũng không nghĩ tới hắn sẽ hỏi lại như vậy.
“Phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-tinh-tuong-cong/1616047/quyen-3-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.