Không biết Lưu Vĩnh Thuỵ nghe lời cô nói thành ra ý gì, anh nhàn nhạt hỏi một câu không liên quan.
- Em muốn làm hắn hối hận khi bỏ rơi em sao?
Tuệ Nhi nhanh chóng vận động các nơron thần kinh, đầu cô liên tục nảy số để tìm từ ngữ đối phó với ác ma.
- Không phải hắn bỏ rơi em, em với hắn chưa từng là gì của nhau. Nếu nói bỏ rơi, thì chính em mới là người bỏ rơi hắn. Vì em....đã tìm được anh.
Cô dùng ánh mắt thâm tình nhìn Lưu Vĩnh Thuỵ. Lúc trước nếu không vạn bất đắc dĩ phải làm sát thủ của tổ chức, thì cô làm diễn viên cũng được quá chứ nhỉ. Nhìn xem nhìn xem, sát khí của ác ma tiêu tan rồi, haha. Trong lòng Tuệ Nhi không ngừng tự tán dương mình.
Dương Đình Nguyên vừa đi, những người ở đó cũng dần dần tảng ra, ai về nhà nấy. Không ai dám đứng hóng chuyện phía sau của Lưu Vĩnh Thuỵ nữa.
Lưu Vĩnh Thụy đang định rời đi, thì chợt nhận ra Tuệ Nhi đang nhìn chăm chăm chiếc siêu xe đang chạy phía dưới.
- Làm sao thế?
Tuệ Nhi nghe câu hỏi của anh hơi lắc đầu, cô nói.
- Không có gì!
Nói rồi, cô vẫn cau mày nhìn xe của Dương Đình Nguyên đi xuống con đường núi.
- Dương Đình Nguyên luôn muốn kiếm chuyện với em. Em sợ rằng sau chuyện này hắn sẽ không dừng tay, lại tiếp tục giở trò bỉ ổi nào khác.
Lưu Vĩnh Thụy hừ lạnh một tiếng nói.
- Đánh rắn nên đánh phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-xuyen-sach/2878844/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.