Diệp Chi vừa nói vừa tròn mắt, vờ đưa tay ra che miệng, thể hiện sự hốt hoảng, không tin vào mắt mình.
Cô ta cố tình nói lớn, lập tức thu hút được sự chú ý của mọi người.
- Cô gái đi cùng Thiếu gia Vĩnh Thuỵ là ai vậy? Tại sao lại tặng thuốc? Thật đúng là vô ý tứ mà.
- Đúng đó...Ai lại tặng thuốc vào ngày mừng thọ chứ? Cô ta chắc chắn là không có ý gì tốt đâu.
- Thật đúng là độc ác. Tặng thuốc...cô ta muốn chọc Lưu lão gia tức chết sao?
Tiếng xì xào bàn tán vang lên. Lưu lão gia mặt mày tái mét, tức giận trừng mắt nhìn Tuệ Nhi.
- Tôi không cần quà của cô. Đem về đi.
- Ông nội, ông hãy nhận món quà của Tuệ Nhi. Đó là toàn bộ tâm ý của cô ấy. Cô ấy vì nghĩ đến ông đã bỏ ra rất nhiều công sức để làm nên món quà này.
Lưu Vĩnh Thuỵ tiến lên giật lấy lọ thuốc từ tay Diệp Chi, hai tay cầm cẩn thận đưa đến trước mặt Lưu lão gia.
Những người khác há hốc mồm kinh ngạc.
- Cô ấy tự làm à?
- Cô ta nghĩ rằng thuốc có thể tự tiện bào chế rồi đem đi tặng sao? Cô ta thực sự nghĩ Lưu lão gia sẽ uống thứ thuốc vớ vẩn này à?
Lưu lão gia nghe những lời bàn tán, hiển nhiên trong lòng cảm thấy không vui. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của đứa cháu trai yêu quý của mình, ông thở dài.
- Vì là con nói nên ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-xuyen-sach/2878828/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.