Lưu Vĩnh Thuỵ nhìn chằm chằm vào ông nội của mình. Vì sao ông vẫn chưa tỉnh lại? Anh có hơi lo lắng, nhưng vẫn kiên định tin tưởng Tuệ Nhi.
Cảnh sát trưởng nhìn tình hình cau mày nói.
- Anh Lưu, tình trạng của ông nội anh trông có vẻ không khả quan cho lắm, anh nên đưa ông ấy đến bệnh viện thì hơn.
Người ngoài nhìn vào ai cũng cho rằng Lưu Vĩnh Thuỵ và Tuệ Nhi đang đùa giỡn với mạng sống của một ông lão. Anh ta cũng nghĩ vậy.
- Nếu như có chuyện xảy ra, cô Lâm đây sẽ không thể thoát tội.
- Không cần.
Lưu Vĩnh Thụy lạnh lùng từ chối. Cảnh sát trưởng muốn tiếp tục thuyết phục anh, nhưng sau đó đột nhiên nhìn thấy Lưu Vĩnh Thuỵ giơ tay về phía mình. Anh ta hét lớn.
- Anh Lưu, anh muốn tấn công cảnh sát sao?
Nhóm cảnh sát ngay lập tức bao vây anh.
"Cách"
Một tia sáng bạc lạnh lẽo lóe lên, cảnh sát trưởng cảm thấy thắt lưng mình nhẹ bẫng. Lúc này anh ta mới nhận ra chiếc còng ở thắt lưng đã bị Lưu Vĩnh Thụy giật đi trong nháy mắt.
- Anh...làm sao có thể nhanh như vậy?
Cảnh sát trưởng đã vô cùng sốc. Lưu Vĩnh Thụy nhẹ nhàng còng tay một tay mình và một tay cảnh sát trưởng lại, rồi nghiêm giọng nói.
- Đây là người thân của tôi. Tôi biết mình phải làm gì. Bây giờ tôi không thể chạy trốn. Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ tự theo các anh về đồn.
Cảnh sát trưởng sững sờ một lúc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-xuyen-sach/2878794/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.