Tuệ Nhi vừa bước vào phòng liền đụng phải một đôi mắt đen sâu thẳm trên giường. Vẻ mặt Lưu Vĩnh Thuỵ như đang suy nghĩ điều gì đó.
- Anh tỉnh rồi à?
Lưu Vĩnh Thụy trông rất mệt mỏi ngồi dậy, anh liếc nhìn bát cháo trên tay cô, hỏi.
- Cho anh à?
- Ừ...Anh bị sốt rồi.
Tuệ Nhi đưa bát cho Lưu Vĩnh Thụy, nhưng anh không đưa tay ra nhận, đôi mắt cứ nhìn chăm chăm vào bát cháo trên tay Tuệ Nhi.
Cô khó hiểu nhìn anh, một tay cầm bát cháo, một tay hươ hươ tay trước mặt anh.
- Này!! Ăn cháo.
Hồi lâu anh mới ngước lên nhìn Tuệ Nhi, gương mặt đượm buồn nói.
- Anh là bệnh nhân.
Tuệ Nhi nhíu mày nhìn Lưu Vĩnh Thuỵ.
- Thì sao?
- Tay không có sức.
- Thế thì khi nào có sức hãy ăn.
- Nhưng không ăn sẽ càng không có sức.
- Vậy nên...?
- Em đút cho anh.
Tuệ Nhi nhìn Lưu Vĩnh Thuỵ như nhìn một sinh vật lạ. Chuyện gì vậy? Ác ma Lưu Vĩnh Thuỵ còn có một vẻ mặt như trẻ con đòi ăn thế này sao? Hay anh ta bị ốm đến hỏng đầu rồi?
Thấy Tuệ Nhi vẫn đứng tần ngần không có phản ứng gì, Lưu Vĩnh Thuỵ vẫn trưng ra bộ mặt đòi ăn nhắc nhở Tuệ Nhi.
- Anh đói.
Tuệ Nhi mím môi bê bát cháo ngồi xuống, đút từng thìa cháo cho anh. Trong lòng thầm nghĩ không biết anh đang tính toán điều gì?
Người thì chăm chỉ đút, người thì ngoan ngoãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-xuyen-sach/2878783/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.