Tuệ Nhi trong lòng cảm thấy lo lắng cho bà lão. Lúc nãy nhìn thấy đám Diệp Chi, cô cũng không muốn đối mặt với cô ta nên định đi hướng khác, tránh làm mất thời gian của mình. Vì hiện tại thời gian đối với cô và Lưu thị là vô cùng quý giá. Không nên lãng phí vì một con hề như Diệp Chi. Nhưng khi cô vừa quay đi thì lại nghe thấy tiếng hét của ai đó đang kêu cứu cho bà cụ. Lúc cô quay lại... thì thấy bà cụ đã thành ra thế này rồi. Nếu cô còn chậm trễ chắc chắn bà ấy sẽ mất mạng tại đây, không kịp chờ xe cứu thương đến đâu.
Mắt thấy Diệp Chi cùng người của cô ta không muốn tránh đường. Tuệ Nhi gấp gáp hét lên.
- Cút ra chỗ khác cho tôi cứu người.
Tuệ Nhi lao vào đẩy đám người Diệp Chi ra, nhưng cô ta nắm lấy áo cô giật ngược trở lại nói.
- Mày định làm gì? Mày làm gì biết chữa bệnh mà đòi cứu người.
Rồi cô ta lớn tiếng nói.
- Mày cái gì cũng không biết, đừng diễn vai anh hùng nữa. Đây không phải sân khấu cho mày muốn diễn gì thì diễn đâu nhé. Đây là tính mạng con người đấy.
Khi nghe Diệp Chi nói Tuệ Nhi không biết y thuật, những người xung quanh cũng nói theo cô ta.
- Cô gái, cô không biết y thuật thì đừng làm bừa kẻo mang vạ vào thân đấy.
- Chúng ta vẫn nên đợi xe cứu thương thôi cô gái à.
Lúc này, hơi thở của bà lão càng lúc càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-xuyen-sach/2878711/chuong-90.html