Sau khi suy nghĩ thấu đáo mọi việc. Vẻ mặt Tuệ Nhi trở nên rất kiên quyết, cô nghiêm túc nhìn lão Lưu nói.
- Lưu lão gia, cháu xin lỗi. Cháu có thể đáp ứng với ông tất cả mọi chuyện, trừ chuyện này... Rời xa A Thụy là điều cháu không làm được.
- Cái gì? Những vết thương mà cô đã gây ra cho A Thụy vẫn chưa đủ sao? Hay cô muốn nó chết mới vừa lòng cô hả?
Ánh mắt Tuệ Nhi kiên định nhấn mạnh từng chữ.
- Cháu sẽ không bao giờ rời bỏ A Thụy. Cho dù có thế nào đi nữa...cháu vẫn muốn ở bên anh ấy.
- Cô...
Lão Lưu tức giận đến mức muốn ném cây gậy xuống đất. Ông mím môi lại không nói được thêm lời nào nữa. Cả khuôn mặt vì tức giận mà trở nên đỏ bừng.
Lúc này Tuệ Nhi cảm giác được bàn tay đang nắm lấy tay mình của anh khẽ động. Cô lập tức nhìn đến gương mặt của anh kích động nói.
- A Thụy...
Người bên cạnh từ từ tỉnh dậy. Điều đầu tiên anh nhìn thấy khi vừa mở mắt là gương mặt vui mừng của Tuệ Nhi. Anh khẽ chớp chớp mắt vài cái, như đã xác nhận xong cô vẫn an toàn, anh mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Lão Lưu nhìn thấy cháu mình đã tỉnh, ông bước tới gần hưng phấn nói.
- A Thụy, cuối cùng thì cháu cũng tỉnh rồi.
Nói xong ông nhìn đến Tuệ Nhi bên cạnh, lên tiếng cảnh cáo anh.
- A Thụy, nghe lời ông, đừng ở bên cạnh người phụ nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-xuyen-sach/2878573/chuong-108.html