Sau một ngày dài điều tra tung tích Lão Ngũ nhưng không thu hoạch được gì. Trời cũng đã tối, Tuệ Nhi đưa Đường Vũ về lại biệt thự Lưu gia, căn dặn vệ sĩ phải luân phiên thay nhau túc trực canh gác, bảo vệ an toàn tuyệt đối cho Đường Vũ. Xong cô lại đưa Lưu Vĩnh Thụy trở về bệnh viện.
Khi bước vào phòng, Tuệ Nhi liền ấn Lưu Vĩnh Thụy ngồi xuống giường, không vui nói.
- Anh nghỉ ngơi đi. Muốn lấy gì thì cứ nói, em sẽ lấy cho anh.
Đôi mắt Lưu Vĩnh Thụy khẽ cong lên. Anh nhìn Tuệ Nhi đầy ý vị nói.
- Cho anh một cốc nước nóng.
- Đợi chút... em đi lấy cho anh.
Tuy nhiên khi cô định rời đi, thì Lưu Vĩnh Thụy lập tức đứng dậy ôm cô từ phía sau. Hơi thở ấm nóng của anh phả vào gáy Tuệ Nhi. Khiến cô cảm thấy hơi nhột liền muốn né tránh một chút. Nhưng Lưu Vĩnh Thụy làm sao có thể để cô tránh được dễ dàng như vậy. Anh càng ôm chặt cô hơn, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên cổ cô. Giọng anh trở nên khàn đặc nói.
- Anh không muốn uống nước nữa. Anh đói rồi...
Tuệ Nhi không chịu được cảm giác nhồn nhột thế này, không suy nghĩ được gì liền hỏi.
- Anh muốn ăn gì? Em mua cho anh.
- Anh muốn ăn... em.
Lời nói đánh thẳng vào đại não của Tuệ Nhi, khiến mặt cô dần dần trở nên nóng rực. Cô hơi xấu hổ nói.
- Anh vẫn đang bị thương...
- Nhưng chỗ đó không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-xuyen-sach/2878553/chuong-117.html