Băng Nguyệt nhìn tờ hưu thư mà cảm thấy nhẹ người, cũng may mẫu thân đã suy nghĩ vô cùng sáng suốt, ở với nam nhân như thế thà sống một mình còn hơn.
An Lâm đi đến ôm nàng vào lòng rồi hỏi :
"Nàng cầm cái gì mà vui vẻ vậy ?".
Băng Nguyệt đưa tờ hưu thư cho chàng rồi nói :
"Điều thiếp vẫn băn khoăn bên mình là mẫu thân, cũng may bây giờ đã giải quyết được ổn thỏa, Dung Quế Hoa kia là một người độc ác, nếu mẫu thân còn ở với bà ta thiếp không biết mẫu thân sẽ phải sống như thế nào nữa.
Phụ thân là một người vô tâm, vô cảm, tất cả mọi chuyện đều không suy nghĩ cho mẫu thân nên bao nhiêu năm qua bà đều thiệt thòi rất nhiều, bản thân thiếp cũng có có chút ký ức và tình thương nào của người phụ thân này cả ".
An Lâm ôm nàng càng chặt hơn rồi nói :
"Sau này ta và mẫu thân sẽ ở bên nàng, sẽ là người thân của nàng, sau từ lần gặp gỡ trước ta đã hiểu được Lam Thường Phúc thờ ơ và lãnh cảm đối với nàng như thế nào, một người phụ thân không có một chút trách nhiệm gì, chỉ đặt lợi ích lên đầu ".
Rồi chàng ấp úng nói tiếp :
"Ta đã lén giấu nàng làm việc này, nếu nàng có trách ta thì ta cũng phải chịu, nhưng ta thật sự không vừa mắt
Dung Quế Hoa kia, hống hách kiêu ngạo, lại còn dám coi thường nàng nữa ".
Băng Nguyệt có vẻ khá ngạc nhiên liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-xuyen-khong/3646260/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.