Chương trước
Chương sau
Băng Nguyệt nói xong liền đi tới thân mật ôm lấy cánh tay Lan di nương rồi nói nhỏ :

"Mẫu thân, người đi đường có vất vả hay không, số thuốc lúc trước con gửi về người có uống đầy đủ theo lời con dặn không đấy ".

Lan di nương vẻ mặt ngơ ngẩn không biết nói sao liền nhìn về phía Dung Quế Hoa mà chầm chậm lắc đầu nói :

"Thuốc gì, mẫu thân không nhận được gì ngoài lá thư của con gửi cả ".

Băng Nguyệt vô cùng tức giận nhưng cố nhẫn nhịn lại, nàng thật không ngờ ngay cả một gói thuốc mà Dung Quế Hoa kia cũng cắt xén của mẫu thân.

Nàng không nói gì liền dìu di nương đi vào bên trong, lúc đầu Dung Quế Hoa định lên tiếng nhưng nhìn thái độ của Phu quân lại im lặng không dám lên tiếng.

An Lâm cùng mọi người trở vào đại sảnh, nô tỳ liền bưng nước ra mời khách.

Vị trí chính điện là của Vương gia và Vương phi, điều mà Dung Quế Hoa tức giận là Băng Nguyệt kia không biết tôn ty trật tự gì mà lại kéo Lan di nương ngồi ngang hàng với bà ta.

Thân phận thị thiếp của Lan di nương được ban ghế ngồi là nể mặt lắm rồi, nay lại được ngồi ngang hàng bà ta làm sao mà chịu được liền nói :

"Vương phi lễ nghĩa quan trọng Lan di nương chỉ là thiếp thất ngồi như thế không thỏa đáng một chút nào cả ".

Băng Nguyệt lanhn lùng nói :

"Lễ nghĩa hay phép tắc là do con người đặt ra, nơi này do ta làm chủ, mẫu thân là người sinh thành ra ta thì hà cớ gì phải chịu ấm ức chứ, vậy Dương Vương phi như ta thật sự chỉ là hư danh rồi ".

Lam Thường Phúc thấy tình hình có vẻ căng thẳng liền quay sang nói :

"Phu nhân bà hôm nay nói quá nhiều rồi đấy, chỉ một vị trí ngồi cần gì chấp nhất, đừng quên nhiệm vụ ngày hôm nay của chúng ta ".

Dung Quế Hoa từ lúc bước vào Dương Vương phỉ đã nhẫn nhịn lắm rồi, nhưng biết đây là địa bàn của Băng Nguyệt nên đành thôi, bà đã đánh giá thấp ả thứ nữ này quá rồi.

An Lâm liền lạnh lùng hỏi :



"Các người nếu không có việc gì chắc chắn sẽ không gửi bái thiếp, nói đi có việc gì cần ta giúp đỡ ".

Lam Thường Phúc không ngờ rằng Dương Vương sẽ nói thẳng như thế, nếu vậy ông cũng không cần phải rào trước đón sau nữa liền nhanh chóng nói :

"Lần này ta thay mặt Hoa quốc đến đây là muốn nhờ Dương Vương gia nói giúp trước mặt hoàng thượng để cho tình hình giữa hai nước đỡ căng thẳng hơn, một lần nữa lại thiết lập lại tình bang giao giữa hai nước, mong Vương gia giúp đỡ ".

An Lâm cười mỉa mai nói :

"Thật không ngờ Hoa quốc cũng có ngày hôm nay, sao lúc kết hợp với Kim quốc tấn công thành trì Sở quốc ta không nghĩ trước tình huống này đi .

Các ngươi nghĩ rằng chỉ một chút cống phẩm cùng lời xin lỗi có thể dễ dàng vậy sao chứ, không đơn giản như vậy đâu, ta nghĩ lần này hoàng huynh vô cùng tức giận chứ nếu không đã không đoái hoài gì đến sứ giả."

Lam Thường Phúc liền nhanh chóng nói :

"Ta biết hoàng đế vô cùng tức giận, ta biết bây giờ xoay chuyển tình thế, xoay chuyển ý định của hoàng thượng chỉ có một mình Dương Vương mà thôi.

Vương gia nể tình coi như ta có hai nữ nhi đều được gả sang Sở quốc xin hãy giúp đỡ ta lần này.

Lần này hoàng đế Hoa quốc tấn cử phu thê ta sang, nếu không đàm phán được e rằng Lam gia sẽ không yên ".

An Lâm liền quay sang Băng Nguyệt hỏi :

"Y nàng thế nào ?".

Băng Nguyệt suy nghĩ một lát rồi quay sang Lan di nương hỏi :

"Mẫu thân ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa, người có muốn rời khỏi Lam phủ để đi theo nữ nhi không, việc này nữ nhi để người quyết định ".

Lan di nương quay sang nhìn Lam Thường Phúc rồi quay sang nói :

"Mẫu thân muốn rời khỏi Lam phủ muốn đi theo con ".



Băng Nguyệt mỉm cười thở phào rồi quay sang Lam Thường Phúc nói :

"Được, nữ nhi sẽ đồng ý với phụ thân nhưng trước hết phụ thân hãy viết hưu thư hòa ly, mẫu thân sẽ rời khỏi Lam phủ và ở lại đây với nữ nhi ".

Lam Thường Phúc có chút bất ngờ còn Dung Quế Hoa thì lập tức phản đối nói :

"Không được, Lan di nương là thiếp của Lam phủ vì lý do gì mà hòa ly, như thế khi trở Hoa quốc mọi người sẽ nói ta ra sao chứ, mà Vương phủ đâu đến phiên ngươi làm chủ chứ".

Băng Nguyệt mỉm cười nhìn sang An Lâm nói :

"Chàng nghĩ như thế nào ?".

An Lâm lạnh lùng nhìn Dung Quế Hoa rồi nói :

"Trong phủ lời Vương phi là lớn nhất, mọi quyết định của ta Vương Phi có thể làm chủ ".

Dung Quế Hoa lời muốn nói trong miệng liền im bặt, bà ta không ngờ địa vị của ả thứ nữ này trong lòng Dương

Vương gia lại lớn như thế.

Lam Thường Phúc suy nghĩ một lúc liền nói :

"Được ta chấp nhận lời của Dương Vương phi, chỉ cần Dương Vương gia có thể giúp ta thuyết phục hoàng thượng

thì ta sẽ viết thư hòa ly ".

Băng Nguyệt mỉm cười nói :

"Một lời đã định, vậy thời gian này mẫu thân sẽ ở Dương Vương phủ với nữ nhi ".

Lam Thường Phúc đâu có thể từ chối được, đành chấp nhận thoa thuận rồi cùng phu nhân đi về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.