Băng Nguyệt không nề hà gì liền ngồi xuống cùng đại phu băng bó vết thương cho những binh sĩ đó khiến cho bọn họ vô cùng cảm kích. 
Thật ra từ sau lần dựa vào mưu kế của nàng mà công thành cứu được người dân Sở quốc kia thì binh lính đã vô cùng sùng bái nàng . 
Lần này đi xuất chiến không có Dương Vương phi bọn họ còn có chút hụt hẫng nhưng lại thông cảm vì dù sao thì thân phận của Vương phi cũng là nữ nhi có nhiều chuyện bản thân mình không tự quyết định được. 
Đúng như nàng dự đoán, nàng vừa băng bó xong hết một mượt binh lình thì nghe thấy tiếng trống thu quân, lại vô số binh lính bị khiêng vào. 
Nàng nhìn tình hình này không thể để yên được nữa, nàng biết chàng lo lắng cho cảm nghĩ của nàng, nhưng không thể vì thế mà khiến người của mình thua thiệt được. 
Nàng liền để đại phu băng bó cho những người còn lại, cũng may lần này số binh lính bị thương cũng không nhiều lắm. 
An Lâm nghe được tin nàng đến từ ám lệnh thì vội vàng đi đến lều dưỡng thương để tìm nàng, vừa hay hai người chạm mặt nhau. 
An Lâm chưa kịp nói gì thì Băng Nguyệt gương mặt lạnh lùng nói : 
"Chàng vào lều gặp ta ". 
Rồi nàng cất bước đi thẳng khiến cho chàng ngẩn người không biết là mình mắc lỗi gì mà khiến cho thê tử giận dỗi ngư vậy, Y quay sang nhìn binh lính nhưng vẻ mặt ai cũng vô tội không biết gì cả, An Lâm đnahf phải 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-xuyen-khong/3644236/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.