Phan Quỳnh Như về nhà nhốt mình trong phòng khóc một trận đến tê tâm phế liệt.
-Hàn Kỳ không cần nàng nữa, Hàn Kỳ đáng ghét, Hàn Kỳ khó ưa, Hàn Kỳ là đồ tồi.
Chửi mắng Hàn Kỳ một lúc lâu Quỳnh Như vẫn không tin đây là sự thật, tay quẹt đi nước mắt đang rơi luống cuốn tìm điện thoại muốn gọi Hàn Kỳ hỏi cho ra lẽ.
" Hàn Kỳ đã ăn nàng rồi bây giờ còn muốn phủi mông điều này nàng không cho phép xảy ra ".
Chuông điện thoại reo thật dài nàng cắn ngón tay lo lắng.
- Gọi tôi làm cái gì.
Hàn Kỳ cọc cằn trả lời.
- Em... chuyện lúc sáng chỉ là hiểu lầm thôi đúng không Hàn Kỳ, chị đã trao thân cho em rồi em không thể bỏ rơi chị được.
Quỳnh Như nghẹn ngào nói, tim như ngừng đập chờ đợi câu trả lời của Hàn Kỳ.
- Haha tôi nói tôi yêu chị lúc nào ,không hề, tôi cũng không có nói sẽ chịu trách nhiệm là chị tự suy diễn.
Quỳnh Như chết trân đầy bất ngờ điện thoại trên tay rơi xuống niệm nàng luống cuốn cầm lên áp vào tai nghe. Giọng cười cợt của Hàn Kỳ vang lên rõ ràng bên trong điện thoại làm tim nàng đau thắt. Hàn Kỳ nói đúng chưa bao giờ em ấy nói yêu nàng là nàng tự mơ tưởng viễn vong.
- Em là đồ tồi.
- Giờ mới biết sao, tôi tồi cũng do chị ban cho đấy haha sao nếm trải thử cảm giác đó thích không điều là do chị tự chuốc lấy.
- Em.
- Cúp máy nhoa moa haha.
Tiếng tút tút vang lên đầu dây bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-xuyen-khong-truy-the-ki/774195/chuong-43.html