Mắt thấy vẻ mặt không cam lòng của nàng, Phong Thần nở nụ cười đến gian tà:" Nguyệt nhi, nếu không có Thực Tâm Đan này a, nàng định dấu ta đến chừng nào? Tối nay, ta phải hảo hảo trừng phạt nàng để nàng không tái phạm nữa mới được!"
Không để nàng trả lời, hắn liền ôm nàng đến chỗ lều trại của mình. Đẩy nàng xuống ngay trên tấm chăn bông mỏng, nằm đè lên nàng.
Thấy nguy hiểm cận kề trước mắt, nàng dùng hết sức lực bình sinh đẩy hắn ra. Gương mặt đỏ hồng, giọng nói vương chút ý cầu xin:" Ngươi... cút xuống.... khỏi bản lâu chủ! Nếu không..."
Hắn cười hắc, bàn tay không yên phận bắt đầu sờ loạn, ghé sát miệng đến gần tai nàng thổi hơi, cắt đứt lời nàng:" Nếu không thì sao? Nguyệt nhi, cả người nàng, lồi lõm như thế nào, ngọt hay không ta đều chạm qua, nếm qua... Chưa nói nàng bỏ đói ta lâu như vậy a, bây giờ phải cho ta ăn no đã!"
Hắn bắt đầu thoát đi "chướng ngại vật", mặc cho nàng cự tuyệt thế nào đi nữa. Trên người nàng còn độc nhất một chiếc yếm nhỏ, che đi cặp tuyết lê, nàng càng cự quậy dữ dội hơn:" Chết tiệt, ngươi mau cút ra, mau cút ra!! Tên đại vô sỉ trơ trẽn này!!"
Do chống cự quá mãnh liệt, chiếc yếm còn sót lại cũng bay xuống đất. Cơ thể xinh đẹp của nàng hoàn toàn hiện rõ trước mặt hắn.
Hô hấp của hắn lại càng trầm đục, cúi thấp đầu xuống mút lấy viên ngọc đỏ hồng trên nhũ phong, một tay xoa nắn bên còn lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-vuong-phi/2785983/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.