Lưu Hoa Nguyệt nhanh chóng lấy trong vòng không gian ra một thanh hắc kiếm. Nàng lập tức làm thế thủ.
Hắn thoáng cau hai hàng mày của mình lại. Giọng điệu có chút khó chịu:" Nguyệt nhi, nàng làm sao vậy?" Nàng vẫn thủ kiếm, cười cười:" Đề phòng biến thái!"
Khéo miệng khẽ giật giật, nói mãi chẳng được một câu:" Nàng... nàng..." Nàng thu kiếm, vênh mặt, tay chống nạnh tạo dáng vẻ chanh chua:" Ta... ta làm sao? Ta đẹp thì ta biết rồi!" Trong lòng nàng thầm đắc ý. Mấy câu cãi lý cùn ở hiện đại còn tốt chán!
Lần này, hắn thua nàng, thua một cách khá là "nhục nhã"! Thấy nàng đang khiêu khích cười, hắn tự hỏi khi nào hắn mới có thể đánh mất trái tim nàng, khi nào nàng sẽ nở nụ cười thật rạng rỡ vì hắn. Nhưng, chưa thể gấp rút được vì với nàng phải dùng chiêu lạc mềm buộc chặt.
Hắn giơ hai tay lên, làm vẻ bất đắc dĩ:" Được rồi! Nàng thắng được chưa?" Nàng vênh mặt, tay chỉ về hướng cửa:" Ngươi có thể cút đi rồi!"
Hắn ngao nhán lắc đầu, vận khinh công bay đi. Nàng đứng phía dưới nhìn lên, động khẩu thì nàng thắng trong khi động thủ thì hắn thắng.
Nàng có chút bực bội vì sự khiêu ngạo của nàng không cho phép người khác hơn mình về tài. Còn sắc thì bà đây không quan tâm, dịch dung là đẹp hơn rồi. Xem ra, nàng phải luyện tập nhiều!
-------
Hấp Huyết lâu...
Phong Thần đeo chiếc mặt nạ bạc lên, che đi khuôn mặt tuấn dật. Hắn ngồi xuống, một tay đặt lên thành ghế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-vuong-phi/2785899/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.