Lưu Hoa Nguyệt đảo đôi đồng tử một chút, khóe miệng vẻ lên một nụ cười tuyệt đẹp. Nàng thành thục, nhanh như chớp cất chiếc quạt vào vòng không gian, lấy từ trong ngực áo ra một ít ngâm châm tẩm kịch độc nàng tự chế, vận kinh công nhảy ra xa, nhắm ngay mặt hắn mà phóng châm.
Phong Thần dùng kiếm đỡ đám châm độc kia lại, giọng điệu có chút chua xót:“ Nguyệt nhi, nàng còn thị huyết hơn cả ta nha. Chỉ vì chút chuyện mà nhẫn tâm sát hại vi phu sao?” Nàng không chút kiêng nể, trào phúng cười:“ Chút chuyện? Ha ha ha ha ha... Thì ra, ngươi lại là loại người vô sỉ như vậy! Óc của ngươi đích thị là bị chó gặm rồi ha ha ha ha ha....!”
Ngừng một chút, nàng nói:“ Mặc dù bổn lâu chủ là loại người không từ thủ đoạn, cho dù ngoan độc đến đâu cũng phải đạt mục đích. Nhưng mà, bổn lâu chủ chưa bao giờ đem loại chuyện như vậy ra đùa giỡn cả!!”
Sau lớp mặt nạ, trong ánh mắt của hắn thoáng hiện một tia bối rối. Hắn đâu ngờ mọi chuyện thành ra như vậy là tại hắn. Hắn bây giờ biết rằng, lúc đó là mình đã quá xúc động, quá nóng vội mới xảy ra cớ sự như vậy. Có lẽ, hắn đã yêu sai cách rồi.
Tứ đại hộ vệ Hấp Huyết mồi hôi thi nhau rơi xuống, chung suy nghĩ:' Không ngờ nữ chủ cuồng ngạo như vậy!'
Không tiếp tục phí lời, nàng cầm kiếm đâm về phía hắn. Lần này, động tác của nàng vừa âm ngoan thủ lạc, vừa kiên định chứ không hạ thủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-vuong-phi/2785892/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.