Chương trước
Chương sau
Edit: Ring.
Tất cả mọi người đều đang rất nóng lòng, cố tình Chinh Chiến Công Tước vẫn cứ từ từ, không chút sốt ruột. Kênh [Thế giới], kênh [Bang hội], kênh [Liên minh], cả khung chat trên YY, phàm là chỗ nào đánh chữ được đều bị một đống cầu nói rõ bao phủ. Ngay cả Ôn Tiễu cũng nhịn không được muốn giục anh.
Nhưng tên Chinh Chiến Công Tước này vốn không thể thúc giục.
Người cũ từ Phong Lôi tuy ít nhưng cũng không phải không có. Cho nên hiện tại, người hiếu kỳ nhất chính là bọn họ.
Chẳng bao lâu đã có người lên mic.
Ôn Tiễu không biết người này, nhưng hắn vẫn luôn nhấn mạnh trước kia mình chơi Phong Lôi.
Chinh Chiến Công Tước vui vẻ để hắn nói chuyện, Chỉ Gian Lưu Sa chỉ có thể câm nín chịu đựng.
Xem tình hình này hẳn là muốn để người của Phong Lôi cũ đến thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người rồi.
“Hai người thật sự là Mạt Ương Quyết và Cụ Phong Cuồng Tiếu khi trước sao?” Đối phương có vẻ không tin: “Tôi trước kia là Vũ Tá Ba Tiêu. Sau khi acc Cụ Phong này nghỉ một thời gian thì tôi cũng nghỉ luôn, không biết ông còn nhớ tôi không.”
“Nhớ.” Chinh Chiến Công Tước và Chỉ Gian Lưu Sa trả lời.
“Hồi trước hai cái nick đỏ đứng ngay cửa Tân Thủ Thôn mở PK giết người qua đường thật sự là hai người sao?” Vũ Tá Ba Tiêu nghi ngờ hỏi lại.
“Là chúng tôi.” Chinh Chiến Công Tước vẫn trả lời rất tỉnh.
“Là ông, không phải tôi được không!” Chỉ Gian Lưu Sa lập tức phản bác: “Tôi đâu có ăn no rửng mỡ đi giết acc nhỏ như vậy a, rõ ràng là ông kéo tôi đi!”
“Đệch hai tên điên các người!” Vũ Tá Ba Tiêu giật mình nói: “Lúc đó nguyên một bang xúm lại đuổi giết hai người, mấy người lại đổi acc!”
“Tôi điên hồi nào!” Chỉ Gian Lưu Sa phản bác: “Lúc đó có người khiêu khích tụi tôi giết. Hắn mở mấy acc nhỏ trong bang lên chịu chết, giết đến sau đó căn bản không phân rõ ai là ai. Công Tước nói dù sao người khác cũng không làm gì được chúng ta, thôi cứ dứt khoát giết nhiều một chút. Tôi không có giết acc nhỏ trung lập!”
Mùa Đông Không Lạnh mở mic. Có thể nghe rõ ràng tiếng cười cô truyền ra: “Hai người đúng điên!”
“Còn chưa hết!” Vũ Tá Ba Tiêu nói tiếp: “Lúc đó ở phó bản 45 ra Hỏa Tiễn, nghe nói có chuyện Mạt Ương Quyết giành Hỏa Tiễn là sao?”
Chinh Chiến Công Tước chỉ cười mấy tiếng, không nói.
Giành Hỏa Tiễn là Mạt Ương Quyết, tức Chỉ Gian Lưu Sa, tất nhiên không liên quan đến anh.
“Mẹ nó Hỏa Tiễn Lam cũng coi như giành nữa sao?” Chỉ Gian Lưu Sa buồn bực vô cùng: “Sao tôi biết còn có người muốn dùng vũ khí Lam chứ!”
Trong mắt đại thần, tất cả trang bị thuộc tính không phải Kim hoặc Tím thì đều là rác rưởi, cho nên Chỉ Gian Lưu Sa trong lúc vô ý mới tham gia đấu số giành trang bị, đấu thắng lại trực tiếp bán cho NPC. Nhưng hắn lại không biết đó là sự chờ mong bao nhiêu ngày của những acc nhỏ.
“Giành trang bị, đáng chết.” Mùa Đông Không Lạnh phối hợp công khai lên án.
“Anh bị oan uổng.” Chỉ Gian Lưu Sa khóc không ra nước mắt.
Mùa Đông Không Lạnh vẫn mặc kệ hắn: “Bạn gì đó, trước kia bọn họ làm bao nhiêu chuyện táng tận lương tâm, giờ cứ nói ra hết đi!”
Chuyện táng tận lương tâm bọn họ làm còn thiếu sao? Vũ Tá Ba Tiêu không cần nghĩ cũng có thể kể ra nguyên một list dài.
Không chỉ hắn mà tất cả những người chơi ở Phong Lôi trước kia đều biết!
Ví dụ như gọi vài vú em đứng ngay cửa chủ thành khiêu khích những người qua đường PK, cố ý đập đồ nâng giá, hai người chia nhau ra nhiều bang khác nhau châm ngòi chiến tranh, hoặc là mang danh ‘chiêu hiền’ đến các bang du lịch. Có điều lúc đó đã không còn là hai người nữa, thư ký Ngư cũng gia nhập.
Tóm lại, những bang bọn họ đi qua đều bị làm cho gà bay chó sủa chẳng khác nào Iraq sau khi bị oanh tạc. Cố tình trang bị họ lại tốt nên không ai dám chọc. Vì thế mọi người chỉ có thể giận mà không dám nói, mãi đến khi hai người bọn họ chịu biến mất.
Nếu tính hết, những tội ác của bọn họ hẳn đã nhiều không đếm xuể. Đi đến đâu thì nơi đó thi thể chất đống, máu chảy thành sông. Danh tự của hai người thường đỏ chót, vậy mà vẫn rêu rao khắp nơi. Cho nên những người chơi ở Phong Lôi khi xưa căn bản không thể quên.
“Chậc chậc.” Ôn Tiễu gửi tin nhắn riêng cho Chinh Chiến Công Tước: “Năm đó anh cũng kiêu ngạo lắm đúng không?”
“Không dám, không dám.” Chinh Chiến Công Tước đáp.
“Gì mà không dám? Chém acc nhỏ giành trang bị, cố ý chiếm tài nguyên để nâng giá. Quả thật là cầm thú không bằng mà!” Ôn Tiễu gõ phím: “Nhưng mà em thích, khi nào anh thử kiêu ngạo lại chút?”
“Đó là thời còn trẩu thôi.” Chinh Chiến Công Tước giải thích: “Anh bây giờ không phải đang để Lãnh Nữu biết bản chất của Lưu Sa sao?”
“Nhân tiện cũng cho em biết được bản chất của anh luôn.” Ôn Tiễu cười nói: “Nhưng mà không sao. Có bá đạo, lãnh ngạo, chập cheng, leng keng gì cứ đến đây hết đi!”
Bên đây Ôn Tiễu nói chuyện với Chinh Chiến Công Tước. Bên kia, Chỉ Gian Lưu Sa và Mùa Đông Không Lạnh cũng không ngoại lệ.
“Không ngờ nha!”
“Bị Công Tước kéo đi.” Chỉ Gian Lưu Sa nói: “Người hiền hậu, vô hại như anh sao có thể đi giết acc nhỏ được. Bản chất Công Tước em cũng biết mà!”
“Biết a!” Mùa Đông Không Lạnh trả lời rất sảng khoái: “Em chỉ muốn hỏi xem khi nào cùng em đi giết acc nhỏ thôi! Đây là chuyện trước kia em từng làm thật!”
“……” Chỉ Gian Lưu Sa câm nín.
Lúc này, tất cả mọi người trên YY đều đã hiểu. Hai tên này lúc trước quả thật chính là cầm thú a!
So với hình tượng một người khiêm tốn, một người ôn nhuận mà bọn họ ngụy trang hiện tại thì mọi người lại càng muốn thấy Chinh Chiến Công Tước và Chỉ Gian Lưu Sa khốc soái cuồng bá trước kia hơn.
Nhưng đáng tiếc, không có cơ hội.
[Truyền âm] Thông Hoa Đại Toán: Công Tước, giờ tôi mới biết tại sao lại gọi là tổ cầm thú. Ông là ông tổ của cầm thú a!
[Truyền âm] Mạt Nhã Huyên: Tỏi này, ông lầm rồi. Hôm nay là hôn lễ của Chỉ Gian Lưu Sa, giá trị thù hận thuộc về Lưu Sa được không!
[Truyền âm] Giả Trang Bất Khả Tư Nghị: Sa Tử, tôi nhìn lầm anh rồi. Thì ra anh còn cầm thú hơn cả tôi. Tôi muốn nghỉ chơi!
[Truyền âm] Im Lặng Như Tờ: Chẳng lẽ chỉ có mình tôi là đã sớm biết con người của Lưu Sa thôi sao? Lãnh Nữu, cô phải tin tưởng ổng nhất định sẽ làm cô ‘hạnh’ phúc!
[Truyền âm] Bão Nhiệt Đới: Hahahaha, Công Tước ông là cố ý lên bôi đen Lưu Sa đúng không? Ông có biết ông vừa bán Lưu Sa không hả? Ông điêu vậy Bạo Lực Nữu biết sao?
[Truyền âm] Chinh Chiến Công Tước: Có biết!
[Truyền âm] Chỉ Gian Lưu Sa: Từ nay về sau, Lâm Uyên Các xem Chinh Chiến Công Tước như kẻ thù số một!
[Truyền âm] Lãnh Tuyết Nhi: Mẹ ôi, Công Tước cute như vậy, tôi không nỡ giết ổng thì sao bây giờ? Nếu không thì chuyện của hai người hai người tự giải quyết đi, đừng lôi bang vào. Hahaha.
[Truyền âm] Hào Hoa Mộ Địa: Đúng vậy đó. Hai người tự giải quyết đi. Tụi này chỉ phụ trách xem náo nhiệt thôi!
Tội cho Chỉ Gian Lưu Sa, bị Chinh Chiến Công Tước bán một lần, sau đó lại bị người của Lâm Uyên Các bán thêm lần nữa.
Ăn ở a!
Thời gian tổ chức hôn lễ dần trôi qua. Vốn bản đồ này chỉ mở trong một giờ, đợi đến khi hát xong mấy bài thì thời gian hôn lễ cũng chấm dứt.
Mấy người Ôn Tiễu vốn cùng một đội, đùa bỡn nhau cũng tiện hơn.
[Đội ngũ] Hoa Sinh Mê: Lưu Sa không sao chứ?
[Đội ngũ] Chỉ Gian Lưu Sa: Tôi không thấy đường lên giường luôn rồi.
[Đội ngũ] Mùa Đông Không Lạnh: Ra cửa quẹo trái, dưới cầu vượt có một tên ăn mày, giường của anh ở đó.
[Đội ngũ] Chinh Chiến Công Tước: Mọi người đùa đến ổng lù đù luôn rồi.
[Đội ngũ] Chỉ Gian Lưu Sa: Là bị ông đùa tới lù đù được không? Tại sao ông lại vạch trần lịch sử đen tối trước kia ra!
[Đội ngũ] Chinh Chiến Công Tước: Bởi vì tôi cảm thấy Lãnh Nữu cần phải biết ông trước kia không phải hàng tốt.
[Đội ngũ] Chỉ Gian Lưu Sa: Đùa, nói cứ như ông tốt lắm vậy.
[Đội ngũ] Mùa Đông Không Lạnh: Hai người cũng cá mè một lứa thôi. Vật họp theo loài mà. Nhưng mà không sao, tôi với A Tiễu đều không ngại rắc rối. Ví dụ như khi nào chúng ta lại đến Tân Thủ Thôn giết acc nhỏ đây?
[Đội ngũ] Chinh Chiến Công Tước: Bây giờ có vẻ khó, nhưng vẫn còn một cách.
[Đội ngũ] Chỉ Gian Lưu Sa: ……
[Đội ngũ] Hoa Sinh Mê: Đơn giản mà. Đi qua server nào mới luyện lại, bốn người xúm lại đi ăn hiếp người ta. Cam đoan đánh khắp thiên hạ không có đối thủ!
[Đội ngũ] Chinh Chiến Công Tước: Như trên.
Lãnh Nữu rất bình tĩnh, trong khi Chỉ Gian Lưu Sa đã muốn lao đao trong gió. Thì ra kẻ lạc quẻ nhất chính là Chỉ Gian Lưu Sa hắn a!
Hắn thật sự rất muốn biết vì sao Chinh Chiến Công Tước ẩn nấp ở Quân Lâm lâu như vậy, mãi đến khi Ôn Tiễu xuất hiện mới khiến hắn bại lộ bản tính. Chỉ Gian Lưu Sa cũng không biết tại sao lúc trước mình lại dính líu với cái đám phái hành động có thể bán đồng đội bất cứ lúc nào này, lại càng không hiểu vì sao hai người họ ở hai phe đối địch lâu như vậy vẫn chưa từng bại lộ quá khứ, mãi đến khi……
Một trải nghiệm chua xót đẫm nước mắt a!
Nói tới nói lui, bọn họ cũng không nhàm chán đến mức chạy sang server mới đi giết người.
Tối nay hai liên minh không đánh nhau, thực khiến những người chơi thói quen vừa tối là bắt đầu chiến cảm thấy thật nhàm chán. Ôn Tiễu và Chinh Chiến Công Tước cũng rời khỏi đội, hai người tự đi chơi.
Sắp đến giao thừa, hai người chạy đến Thiên Cảnh Nhai đợi Boss Thiên Tí Viên rơi ra lễ bao năm mới. Trên Thiên Cảnh Nhai đã sớm tụ tập rất nhiều người, đông như mắc cửi. Ôn Tiễu tinh mắt liếc một cái đã thấy một người chơi khác hẳn đám đông đang bày hàng, tuyệt đối là Trần Vũ.
“Lão Trần ở bên kia, em muốn qua chào hỏi không?” Chinh Chiến Công Tước hỏi: “Xuống phòng riêng YY.”
“Acc đó lão Trần treo rồi.” Ôn Tiễu vào phòng YY rồi nói: “Đông người như vậy, chắc không giành được lễ bao đâu a!”
“Có thể được đồ gì chứ, cùng lắm chính là chút điểm phúc lợi, nhiều nhất mua được bịch thức ăn cho chó.” Chinh Chiến Công Tước cũng không để ý lắm: “Tham gia cho náo nhiệt thôi.”
“Nghèo a!” Ôn Tiễu nói: “Thức ăn cho chó cũng là thức ăn được không!”
“Anh đây mua cho em.” Anh nói thẳng.
“Đừng, em cũng có, chỉ là không thể để bên game được lợi a. Cái này cũng giống như mỗi cuối tháng em phải điên cuồng xài cho hết dung lượng vậy, quyết không thể tiết kiệm cho nhà mạng.” Ôn Tiễu trả lời: “Aiz, nếu không tháng này em trực tiếp spam anh, để xem có dùng hết dung lượng hay không?*“
*R: chém ==”.
“Này còn không đơn giản?” Chinh Chiến Công Tước trả lời: “Cuối tháng dùng dung lượng download phần mềm. Down về xong xóa là được rồi.”
Ôn Tiễu ngẫm thấy cũng có lý: “Tại sao em cảm thấy anh là người sẽ làm vậy nhỉ?”
Chinh Chiến Công Tước đáp: “Muốn mà làm không được.”
“Tại sao?”
“Có nhà, có gấu, có wifi.” Anh trả lời.
Ôn Tiễu đổ mồ hôi -ing.
Đợi đến 12 giờ, Thiên Tí Viên xuất hiện. Thời gian này, pháo hoa bắn cả đêm, muốn ngủ đúng là quá khó khăn, cho nên hai người dứt khoát không ngủ.
Thân là Boss từ thiện của game, Thiên Tí Viên hoàn toàn không có tính công kích. Tranh giành lễ bao hơn nhau ở tốc độ mạng thôi, vì thế…… vốn không có vì thế.
“Lên tọa kỵ.” Chinh Chiến Công Tước nói: “Đi, đi chơi.”
“Đi đâu?” Ôn Tiễu hỏi.
“Tất cả những chỗ nào chơi được.”
~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.