Edit: Ring.
Biết được người đang hát là Chỉ Gian Lưu Sa, trên đầu Ôn Tiễu như có ngàn vạn sấm sét ầm ầm đánh xuống. Sau đó, cô hiểu được một đạo lý.
Vĩnh viễn đừng để những gì một người biểu hiện ra ngoài che mắt bạn. Ai nói Chỉ Gian Lưu Sa khiêm tốn? Hắn chỉ là phô trương một cách âm thầm mà thôi.
Khi Trần Vũ biết điều này, cô liền vỗ ót một cái, sau đó “À” một tiếng rõ dài: “Khó trách tôi lại cảm thấy quen tai như vậy, thì ra trước kia khi hắn bảo đảm cho người khác tôi đã nghe hắn nói chuyện rồi. Có điều hát với nói vẫn rất khác nhau mà, Ngư với Công Tước làm sao mà biết được?”
“Đại khái là mở acc gián điệp đến liên minh Lâm Uyên Các rồi nghe được đi?” Ôn Tiễu không đoán ra, cũng không cảm thấy cần phải truy tìm căn nguyên loại chuyện nhỏ nhặt như thế này.
[Đội ngũ] Khiêu Hải Tự Sát Ngư: Củ Lạc nghe không ra là Chỉ Gian Lưu Sa, chứng tỏ em ấy không có nói chuyện trực tiếp với Chỉ Gian Lưu Sa, cho nên Công Tước có thể yên tâm.
[Đội ngũ] Hoa Sinh Mê: Nói chuyện trực tiếp? Xin lỗi, em còn muốn nhiều hơn.
[Đội ngũ] Khiêu Hải Tự Sát Ngư: Thứ Công Tước che dấu là đánh chữ và nói chuyện, còn thứ Củ Lạc em che dấu không ngờ lại là suy nghĩ hạ lưu đáng khinh!
[Đội ngũ] Hoa Sinh Mê: Có sao?
[Đội ngũ] Chinh Chiến Công Tước: Có!
[Đội ngũ] Hoa Sinh Mê: Được rồi, thật ra em còn trong sáng lắm. Ở thời đại mọi người đều vờ đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-vu-em/1212037/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.