“Mẹ… mẹ ơi… mẹ ơi…”
Giọng nói mê sảng giữa đêm tối tĩnh lặng, cả người Vương Hải cựa quậy không nguôi muốn thoát khỏi sự giam cầm của giấc mơ.
Nhất Chí Lâm nằm bên cạnh nghe tiếng nói mớ của Vương Hải thì vội lay động người anh ta dậy.
Thoát khỏi cơn mê, Vương Hải từ từ khẽ mở đôi mắt, anh thấy những tán lá đang bao trùm lấy bầu trời, vài tia ánh sáng nho nhỏ chiếu xuống.
Vương Hải ngửi thấy mùi cây cỏ, mùi hương này đã bao lâu rồi anh chưa được cảm nhận? Ngày tháng sống trong ngục tù chỉ toàn sỏi đá và đất, mùi máu tanh kèm theo mùi của những kẻ khốn khổ.
Đây là mùi của tự do!!!
Anh đã nhớ tất thảy mọi chuyện, lần cuối anh nhớ được chuyện gì đã xảy ra chính là bóng lưng vững chãi của chú Bảo bị đục khoét bởi viên đạn.
Bỗng dưng Vương Hải nhìn quanh, nơi này không phải ngục tù, là chốn thiên nhiên.
Anh không thấy mọi người đâu, bên cạnh là Nhất Chí Lâm cùng đàn em của hắn.
Anh không thấy chú Bảo.
“Lâm, Lã Tần Đường đâu rồi? Hắn ta đâu rồi?” - Vương Hải lay lay người hắn.
“Lã Tần Đường hắn chết rồi, em đã thấy hắn ngã gục trước cổng, sau đó đám đàn em đã lôi anh khi anh bất ngờ ngất đi.”
Tại sao? Tại sao lại như vậy?
Điều cuối cùng chú Bảo nói rằng: “Hãy tìm tới người mang biệt danh MRS.BLOOD, người đó sẽ giúp cháu tìm được ba mẹ.”
Nhưng nếu họ không còn sống, vậy thì sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-trung-sinh/3554581/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.