Vương Hải hai tròng mắt ánh lên vẻ hững hờ,cậu vội ném mạnh chiếc ghế sang bên, kéo vạt áo của gã tù nhân kia lên rồi ép sát tường, gặng hỏi:
“Mày nói cái gì? Nói lại tao nghe… nói mau.”
Gã tù nhân bị treo lơ lửng chân không chạm đất đang vẫy vùng. Hắn không nói một câu nào làm Vương Hải đỏ mặt bức bối liền phi hắn thật mạnh xuống đất. Cả cơ thể trực tiếp bị bầm dập dưới đất làm hắn khó thở, Vương Hải không dừng lại liền lao thẳng tới nhấc hắn thêm lần nữa, tay cậu cuộn lại đấm túi bụi lên mặt và bụng khiến khuôn mặt hắn sưng lên tím tái.
Hắn sợ chết vội van xin Vương Hải dừng tay.
“Dừng lại… dừng lại… tao sẽ nói… đừng đánh nữa…”
“Mày dám lừa tao thì đừng mong có thể nói được nữa, tao sẽ rút lưỡi mày. Giờ thì nói đi…”
“Cái chết của ba mẹ mày nguyên do đều là Lã Tần Đường. Mày biết nó chứ?”
Câu trả lời của hắn khiến Vương Hải sững sờ một lúc, cậu chưa kịp hỏi gì thêm thì quản ngục từ ngoài chạy vào trong, gã liền quăng gậy baton lên người Vương Hải làm cậu vật người xuống, vài ba tên quản ngục khác liền lao vào khống chế, cả gã tù nhân kia.
Vương Hải cố vùng vẫy, gã quản ngục đành phải bồi thêm vài ba phát gậy baton xuống người cậu khiến cả người ê ẩm không thể nhúc nhích thêm, ánh mắt cậu mệt mỏi nhìn gã tù nhân kia bị áp giải rời đi trước khi nhắm mắt.
…
Vương Hải bừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-trung-sinh/3493741/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.