Chương trước
Chương sau
Tâm trí Đông Quân giờ đang rối loạn, cậu mất bình tĩnh lật tung chăn gối hất văng ra xa, không dừng lại Đông Quân ném mọi đồ đạc mà biết rằng tiền không bao giờ ở chỗ đấy, cậu mang cơn thịnh nộ đè lên mấy đồ vật trong phòng.

Đông Quân gào thét trong tuyệt vọng, lửa giận trong lòng sôi lên tức tưởi không biết làm gì để hạ nhiệt.

Mắt đỏ ngầu có rơi vài giọt nước, răng đay nghiến, nhất thời trong vô thức có cảm giác muốn giết chết một ai đó.

Bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng hét:

“Mày có im mồm lại không?”

Tiếng của lão già say xỉn làm đả động đến Đônh Quân, cậu không tự chủ được bản thân vội bước dài chân ra bếp, nhấc một con dao giấu sau lưng, mắt trừng lên nhìn.

Trước khi động thủ, Đông Quân vố giữ bình tĩnh hỏi:

“Ông già, tiền của tôi đâu?”

Lão già vẫn còn trong cơn say, cơn nóng trong người vội bộc phát quát tháo:

“Con mẹ thằng ranh, cút chỗ khác.”

Không thông báo trước, Đông Quân nhấc dao lên dập thẳng xuống bàn tay đang cầm chai rượu của lão ta.

Nhận cơn đau chí mạng, lão vội hét trong đau đớn, bàn tay bị con dao găm thẳng xuyên bàn, Đông Quân còn xoay cán khiến lưỡi dao khoét một lỗ trên tay lão, máu chảy như suối tung tóe khắp sàn nhà.

“Tôi hỏi ông lần cuối, tiền của tôi đâu?”

Lão không có chút phản kháng vì rượu làm cho đầu óc choáng váng, chỉ có thể khóc lóc rồi chửi thề.

“Mẹ kiếp thằng súc vật, mày dám cả gan giết bố ruột của mình sao?”

“Câm mồm lại, trả lời câu hỏi của tôi, không thì đừng có giữ cái mạng này.”

Đông Quân ép dao xuống da thịt hắn, nhận thấy cơn đau dai dẳng còn kép dài liên tục, hắn cũng chịu thua rồi khóc lóc van xin.

“Được rồi tao nói… tao nói… rút con dao chết tiệt của mày ra.”

Đông Quân vẫn giữ chặt con dao khiến hắn ngầm hiểu hắn phải nói thì cậu mới buông tha.

“Là mẹ mày lấy số tiền đó, mụ ta còn đưa tao một ít để tao giữ bí mật, không nói cho mày.”

Đồng tử bỗng thu nhỏ lại, Đông Quân trợn mắt nhìn hắn, tâm trí bỗng trở nên vô thức rồi bỗng chốc nhuốm màu điên loạn.

Đông Quân cười hớn hở, răng lưỡi nhô ra hệt như một kẻ tâm thần.

Cậu rút con dao lập tức chém phăng cổ lão ta, máu từ động mạch bị đứt bỗng tứa máu ra. Lão không nói được gì chỉ khạc vài ba tiếng rồi ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.

Bấy giờ Đông Quân mới lộ ra bản tính nhút nhát của mình, bỗng chốc cậu hốt hoảng lên khi thấy máu tràn dưới sàn, bắn lên áo cậu.

Đông Quân ném con dao dính đầy máu, vội lùi ra xa hét lớn, cậu nhìn vào bàn tay mình như muốn ước đây chỉ là giấc mơ.

“Không… không… mình không giết người… hức hức… mình không giết người.”

Điện thoại trong bỗng nhà vang lên đánh thức tinh thần Đông Quân, cậu bị dọa một phen vội run rẩy chân tiến lại gần điện thoại, tay cậu nhuốm máu vội nhấc tay điện thoại lên áp vào tai. Giọng thều thào nói:

“Alo!”

Đầu dây bên kia vọng lên tiếng nói quen thuộc.

“Chào Quân, là tao đây. Mày còn nhớ giọng tao chứ?”

“Trường Vĩ? Sao mày biết số nhà tao?”

“Tao còn có số của tất cả người trong thôn cơ. Loại tôm tép như mày chỉ là chuyện nhỏ.”

Đông Quân không đáp lại.

“Tao gọi mày vì có một chuyện muốn thông báo. Có người muốn gửi lời hỏi thăm.”



Đầu dây bên đó im lặng một lúc, Đông Quân nghe thấy tiếng của một người phụ nữ đang thở.

“Đông Quân… Đông Quân.”

Bấy giờ cậu mới hoàn hồn. “Huyền Mỹ? Huyền Mỹ…”

Không còn nghe thấy tiếng của cô ấy, giọng nói cira Trường Vĩ lại vang lên.

“Nghe thấy rồi chứ Đông Quân.”

“Trường Vĩ, mày điên rồi à? Sao lại đi bắt cóc?”

"Tao chỉ muốn trả thù thôi, con nhỏ này hôm đó dám làm tao bẽ mặt trước mọi người xung quanh. Thân là con nhà quyền quý bố thằng nào mà không nhục cho được. Vậy nên Đông Quân à, mày có hai lựa chọn.

Một là mày đến khu nhà bỏ hoang ngay gần cầu X một mình, không được gọi cảnh sát, nếu để người của tao phát hiện thì tao sẽ đăng những tấm hình gợi cảm của con nhỏ này lên mạng xã hội…"

“Trường Vĩ, dừng lại.” - Cậu gào lên qua loa điện thoại.

“Hai, nếu mày đến trễ sau một tiếng nữa, thì tấm hình sẽ được đăng lên, cùng lúc đó con nhỏ này sẽ được người của tao chăm sóc chu đáo. Tao biết mày yêu con bé này, mày có chấp nhận nổi nó sẽ được ngủ với vài thằng đàn ông không?”

“Trường Vĩ, tao sẽ giết mày.”

“Lựa chọn cho khôn ngoan, đừng để việc đã qua mà hối hận.”

“Trường Vĩ, làm ơn… tao xin mày…” (Tút Tút Tút…)

Nhất thời bị kích động, Đông Quân thở dốc vội rút dây điện thoại nhấc lên ném với lực mạnh vào tường.

Sự việc này lại ắp sự việc kia, giờ nhìn cái xác đang nằm bất động dưới sàn, Đông Quân chỉ có thể tựa lưng ngồi bệt xuống, cậu trống rỗng, cậu không biết phải làm gì.

Chỉ là cậu lỡ tay mà thôi! Đúng vậy, cậu lỡ tay thôi mà. Là do lão ta cứ ì ạch trêu ngươi làm cậu điên tiết lỡ xuống tay mà thôi.

Nhưng dù với bất kể lí do gì thì cậu cũng đã giết người rồi, tay đã nhúng chàm máu tươi, không thể thoát tội.

Liệu cảnh sát có truy ra không?

Mình có bị tử hình không?

Sát nhân? Giết người?

Mình… mình…



Sau một lúc định thần, Đông Quân mới mò dậy, cậu tiến tới cái xác kéo lui xuống hầm, cái xác khá nặng khiến việc kéo khó khăn, mất vài phút cậu mới ném được cái xác xuống cầu thang.

Còn máu, Đông Quân dùng chổi lau nhà hì hục lau hết những phần dính máu kể cả những cái ngóc nhỏ nhất, quần áo cậu đem ném ra thùng rác thay bằng bộ mới.

Chỉ còn nửa tiếng nữa là đến hẹn, việc trước mắt bây giờ là Huyền Mỹ phải được an toàn.

Còn cái xác Đông Quân đã giấu, cậu nghĩ chắc sẽ ổn thôi.

Chỉ cần… đừng ai tìm thấy cái xác.



Tại khu bỏ hoang…

Một tên học sinh ngồi hóng gió phù phì mùi khói thuốc, hắn mất kiên nhẫn vội nói:

“Trường Vĩ, chỉ vì một con đàn bà này mà mày nghĩ nó đến à? Tao nghĩ nó từ bỏ rồi.”

“Ngu như mày hiểu thế cái đ.eo gì. Câm mồm mà kiểm tra xem có ai đi ngang qua đây không.”

Tên đó cũng không nói gì thêm, chỉ nghe thấy hắn tặc lưỡi kiểu như nóng ruột.



Trường Vĩ rời chỗ ngồi bước đi thông thả trong khu, nơi này đang tụ tập vài tên học sinh, vài ba tên xã hội đen tuổi trưởng thành, bọn chúng dù lớn tuổi nhưng đều là đàn em của Trường Vĩ - Thế lực càng lớn sức mạnh càng lớn.

Hắn tiến tới cánh cửa nơi đang giam giữ Huyền Mỹ xoay nắm cửa.

Nghe thấy động tĩnh, Huyền Mỹ đang bị nhét khăn trong miệng vẫn cố gắng hét lớn, cô mong rằng sẽ có ai đó nghe thấy. Nhưng rồi lại nghe thấy lời nói phũ phàng.

“Đừng có cố làm gì, không ai đi qua đây đâu.”

Huyền Mỹ cũng bị buộc chặt khăn trên mắt nhưng cô vẫn nhận ra giọng nói này.

Thấy Huyền Mỹ như muốn nói gì đó, Trường Vĩ cũng đành tháo khăn trong miệng cô ra. Ngay tức thì, cô phun nước miếng vào mặt hắn.

“Thằng khốn nhà mày, chúng mày đều là một lũ khốn.”

Bị phỉ báng, Trường Vĩ không khách khí cô là con gái, lập tức vung quyền tát lực mạnh lên má trái của cô, rồi bồi thêm mấy cú đá vào bụng cô.

Huyền Mỹ nằm gục xuống hét lên đầy đau đớn, tay chân bị trói chặt bởi dây thừng nên cô không thể xoa dịu cơn đau, chỉ có thể chịu đựng.

Nhưng dù là thế, Huyền Mỹ vẫn tặng cho hắn một ánh mắt căm phẫn, Trường Vĩ càng thích thú trước thái độ ngang bướng này của cô.

Hắn tựa đầu gối xuống đất, tay bóp chặt cằm cô bắt ép phải nhìn vào mình.

“Dám lên mặt với tao thì chỉ nhận lại kết cục xấu mà thôi. Tao đã bỏ qua cho mày mà mày vẫn cố tình kể lể với ông già mày chuyện của bọn tao. Vì mày mà ông già nhà tao hạ lệnh cấm túc tao. Cả hai đứa chúng mày hôm nay tao cho bài học nhớ đời.”

“Hai đứa? Ý mày là sao?”

“À nhỉ mày không biết, tao gọi cả thằng bồ mày đến đây góp vui.”

“Đồ khốn, lũ chúng mày có còn là con người không đấy?”

Ngay sau đó má bên còn lại in cái bạt tai trời giáng của hắn. “Tao sẽ cho mày chứng kiến thằng chó đấy nhục nhã thế nào, và nó cũng sẽ được chứng kiến mày nhục nhã làm sao.”

Trường Vĩ nói xong liền mạnh tay hất cằm cô ra rồi phủi quần bỏ đi, để lại Huyền Mỹ vẫn đang gào thét nguyền rủa hắn.

Cô chỉ biết nằm gục xuống khóc, miệng lẩm bẩm cầu xin Đông Quân đừng đến.

Nhưng có vẻ điều cô mong muốn đã không thành sự thật. Ngay bên ngoài đã phát ra tiếng nói hoan nghênh của Trường Vĩ.

“Haha… Đông Quân, mày đến rồi.”

Đông Quân tay không một mình bước vào trong khu bỏ hoang, xung quanh cậu là vô số những tên thuộc hạ của Trường Vĩ đang biểu hiện những khuôn mặt đầy đao búa đáng sợ.

Nhưng ánh mắt Đông Quân vẫn chỉ hướng về phía Trường Vĩ đầy giận dữ.

“Trường Vĩ, tao đã đến như đúng lời mày dặn, thả cô ấy ra rồi mày muốn tao làm gì tao cũng làm.”

Trường Vĩ vỗ tay bồm bộp tỏ ra thích thú với câu nói đầy vẻ anh hùng.

“Quả nhiên là tình yêu, mày yêu con nhỏ này nên mới chấp nhận yêu cầu của tao. Tao mới chỉ nói có một tiếng mà mày đến đây còn sớm hơn dự kiến của tao.”

Đông Quân không muốn đôi co với hắn, cậu lặp lại lời mình vừa nói. Ánh mắt cậu lúc này trông như muốn nhìn thấy cả một huyết hải chảy như suối.

Trường Vĩ cũng không muốn mất nhiều thời gian, lập tức sai người trói chặt hai tay cậu ra sau. Đông Quân không dám phản kháng, sợ hắn sẽ làm hại tới Huyền Mỹ.

Sau đó, hắn dẫn cậu vào căn phòng đang giam giữ cô gái tội nghiệp.

Nhìn thấy mặt mày lấm vết thương, Đông Quân không khỏi hoảng hốt lớn tiếng.

“Huyền Mỹ, cậu có làm sao không?”

“Đông Quân? Đồ ngốc nhà cậu sao lại đến đây. Cứ mặc kệ tôi đi, sao phải liều mình đến đây làm gì?” - Huyền Mỹ trả lời.

Người của Trường Vĩ tiến gần tháo lớp khăn trên mắt của cô xuống. Nhìn trong bóng tối khá lâu nên hai mắt của cô phải tránh ánh sáng một lúc mới có thể thích ứng được.

Đông Quân quay đầu nhìn Trường Vĩ với ánh mắt khẩn trương, cất tiếng:

“Trường Vĩ, tao đã chấp nhận đến đây như những gì mày yêu cầu, làm ơn thả cô ấy ra như những gì mày đã hứa.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.