Kì Bằng về nhà đã là chuyện vài tiếng sau đó, máu chảy dài theo đôi chận trắng ngọc cũng đã khô hẳn, vết thương xem ra chưa được xử lí nên đã sưng tấy.
Kì Băng không vội vào nhà mà ngồi lại trong sân, cô thẩn thờ nhìn tán cây đã rụng gần hết lá mà vẫn bị cơn gió làm lung lay. Cơn gió đêm se lạnh thổi qua vai cô, đôi vai run nhẹ khi cảm nhận được tời tiết đang chuyển dần sang đông.
Trong đầu cô bây giờ trăm mối ngổn ngang, Tina nói rất đúng, ngay cả người vừa chắn đường đi của cô như Tina cô còn nương tay thì lấy đâu dũng khí để đối mặt với người giết gia đình mình.
Nếu biết trước mọi việc rối lên như vậy cô nguyện sẽ ở Pháp nguyện ở đó cả đời để mãi không biết được kẻ giết gia đình mình, để mãi sống trong những ngày tháng dối trá....nhưng êm đềm.
- Sao không vào nhà? Ở đây lạnh lắm!
Hơi ấm của Dương Thạc bao lấy cô trong phút chốc, mùi bạc hà mát dịu trên người anh làm xóa đi những mạch suy nghĩ đang dần tắt nghẹn. Anh luôn ở bên cô những lúc thế này, anh là người cô cần nhất trên thế giới này.
- Có đói không? Quản gia Kim chuẩn bị thức ăn rồi
- Đói chết được!
- Con sâu lười vào nhà thôi!
- A!
Cô đứng dậy đi vào cùng anh, xoay người thì đụng phải thành ghế cơn đau xông thẳng tới làm chân cô bất giác run nhẹ.
- Sao thế?! Em bị thương?
-Em không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-tim-anh/2724068/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.