Kì Băng vẫn ở mãi trong phòng, 11h trưa tiếng xe Dương Thạc chạy vào sân trước của biệt thự không thể ngăn lọt vào tai cô. Hắn về rồi! Cô phải đi theo bảo vệ hắn sao? Ngồi chung bàn ăn, cùng uống trà ngoài vườn, cùng chơi golf ở sân sau, cùng tập võ,... những hoạt đồng thường ngà của cô chỉ vậy....chỉ là ở bên cạnh hắn....
Đối với cô bây giờ nhìn thấy mặt hắn cô đã muốn giết nói gì đến việc theo hắn suốt như trước chứ!
Cóc cóc
- Kì Kì cậu chủ bảo con cùng xuống ăn trưa
- Bác mang lên cho con được không? Con thấy mệt lắm!
- Có cần tôi mang vào ăn cùng em không?
- Xuống trước đi
Nghe thấy tiếng hắn mắt cô trợn tròn vài giây, âm thanh đó giờ đây sao đối với cô nó xa lạ đến thế, 4 năm nay, 4 năm cùng hắn sống dưới mái nhà.....sao giờ đây tất cả đều xa lạ.....
Kì Băng kéo ghế đối diện hắn ngồi, chiếc bàn ăn này là vị cứu tinh của cô lúc này, chiếc bàn ăn khá dài nên ngồi đối diện cũng khá xa nhau có thể thoát khỏi ánh mắt của hắn là tốt lắm rồi.
- Sao vậy? Lúc trước em luôn ngồi gần tôi mà, em nói ngồi gần tôi luôn có đồ ăn ngon kia mà!
-........
- Lại đây
Vừa nói hắn vừa vỗ vỗ xuống chiếc ghế bên tay phải của mình, còn nhớ chiếc ghế đó luôn là vị trí ưa thích của cô trong bàn ăn. Lúc trước cô ngồi đó chủ yếu dành đồ ăn của Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-tim-anh/2724022/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.