-Cuối cùng, anh đã có thể ăn được báu vật!
________________________________________________________
- Em biết anh là siêu trộm khi nào?- Hắn ôm nó từ phía sau, khẽ hỏi.
Nó nắm lấy bàn tay của hắn, mỉm cười nói:
- Từ khi nào? Em cũng chẳng nhớ. Em nghi ngờ lúc anh lộn nhào tránh khỏi thùng nước, khẳng định hơn khi thấy chiếc nhẫn bị biến dạng của anh trong vụ nổ, và cuối cùng em nghe thấy bốn bọn anh nói chuyện khi ở bệnh viện. Cho đến hôm nay, lột được mặt nạ của anh rồi.
Hắn khẽ xoa đầu nó:
- Anh thật sự không ngờ, em lại là Angel. Người mà anh luôn đấu trí lại là em.
Nó cười:
- Tránh sao được cái định mệnh này chứ? Mỗi việc chúng ta làm đều đã được định đoạt trước rồi.
Hắn ôm nó chặt hơn:
- Em, đừng lạnh lùng như Angel, có được không? Anh không thích điều đó, dường như con người đó không phải là em, anh cảm thấy rất xa lạ.
Nó bất cười rồi quay người lại nhìn hắn:
- Vì công việc nên mới phải làm thế, thật ra lúc lạnh lùng với anh em cũng thấy khó chịu lắm đấy chứ! Nhưng em đã nói không thể để cảm xúc chi phối, vậy nên những gì cần làm, em phải làm thôi.
- Tại sao em lại tin rằng anh sẽ không giết em chứ? Lỡ như khi đó anh không muốn biết mặt em, muốn giết em thì thế nào?
-Em biết anh suy nghĩ ra sao, vậy nên mới cả gan đưa súng cho anh chứ!
Hắn vùi đầu sâu vào hõm cổ nó, cất giọng khàn khàn:
- Đừng làm anh lo lắng thêm nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-tieu-thu-1-xin-chao-sieu-trom/1149157/chuong-36.html