Hắn, bị sao thế này? Tại sao lại vui vẻ như vậy chứ? Lần đầu tiên sau 3 năm tỉnh lại, đây... là lần đầu tiên hắn mỉm cười vui vẻ vì một cô gái!
_____________~~~~~____________________
- Hưng à, tôi không ngờ căn nhà lại đẹp đến vậy!
Hắn nhìn nó,bỗng thấy nó thật dễ thương, mỉm cười:
- Cô chưa bao giờ ở một nơi như thế này sao?
Nó quay lại nhìn hắn đáp:
- Không phải là chưa mà là tôi chưa bao giờ để ý đến nơi tôi ở. Toàn bộ căn nhà đều là do hai anh tôi phụ trách. Hai anh ấy nhất định không để tôi đụng vào.
- Hai anh ấy hình như rất thương cô?
Nó chăm chú ngắm nhìn những đồ vật trong nhà, mỉm cười nói:
- Anh Vũ thì ba mẹ và em gái anh ấy thì bị người ta giết chết, đến giờ vẫn chưa tìm được thủ phạm. Sau khi hai bác chết, ba mẹ tôi nhận anh ấy về, vì thế anh ấy rất biết ơn nhà tôi vì đã kéo anh ấy ra khỏi nỗi sợ hãi một mình.
- Tôi không nghĩ một người như anh lại có quá khứ buồn như thế.
Nó mỉm cười chua chát:
- Anh ấy như bây giờ đã là tốt lắm rồi! Khi xưa còn kinh khủng hơn nhiều. Anh không thể hiểu được một người đã từng bị trầm cảm nặng đến thế nào đâu! Nhốt mình trong phòng cả ngày, căn phòng đó luôn phát ra nhưng tiếng hét kinh người. Ba mẹ tôi, dù có mời bao nhiêu người cũng không có cách nào chữa trị cho anh ấy. Bởi vì không một ai có thể lại gần anh ấy!
- Vậy cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-tieu-thu-1-xin-chao-sieu-trom/1149135/chuong-16.html