Ba năm sau.
Gian nhà ở vùng ngoại ô Thành Tây của Kim lão bản đã được tu sửa lại, từ một gian nhà nhỏ đã trang hoàng thành một tòa tiểu biệt viện.
Cửa lớn ngoài sân treo một tấm bảng, trên bảng dùng chữ mạ vàng viết to hai chữ "Ngu phủ".
Ba năm qua, Lãnh tiên sinh rời tổ chức sát thủ, làm một ít buôn bán nhỏ, chủ yếu là buôn bán dược liệu, làm làm, dần chuyển thành buôn bán lớn, hiện tại mỗi khi ra cửa, người bên ngoài đều gọi hắn một tiếng, "Lãnh lão bản!"
Một năm trước, hắn mua lại mảnh đất kia của Kim lão bản, sau đó tu sửa trang hoàng một phen. Nếu có chuyện phải hỏi thì là vì sao hắn phải treo bảng họ Ngu lên cửa.
Bên ngoài đồn đại, người thương của Lãnh tiên sinh xa nhà đã lâu, hắn lo rằng khi ái nhân trở về không tìm được nhà nên mới đặt bảng tên thành họ của đối phương.
Trong sân Ngu phủ, một nam tử đứng giữa đình, gió lạnh phất bay áo choàng.
Ở Thành Tây đón đợt tuyết thứ ba.
Trong ba năm này, cửa Ngu phủ suýt bị bà mối giẫm nát, nếu không thể đẩy lui được, Lãnh tiên sinh sẽ lạnh mặt cự tuyệt.
Tiểu mỹ nhân nói hắn sẽ cưới được một người xinh đẹp như y... Lãnh tiên sinh nghĩ đến đây, không khỏi bật cười.
Nhưng... cười xong lại chìm trong sầu bi, hắn oán giận nói: "Ngươi là đồ lừa đảo..."
Lừa hắn khổ muốn chết.
Khi Lãnh tiên sinh định ôm lò sưởi lui về phòng nghỉ ngơi liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-tien-sinh-va-tieu-my-nhan/3433884/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.