Chương trước
Chương sau
Từ ngày ấy, sau khi sát thủ tiên sinh cứu tiểu mỹ nhân, tiểu mỹ nhân liền thường xuyên tìm đến xoát độ tồn tại với hắn.

Có khi, trước cửa nhà sát thủ tiên sinh sẽ xuất hiện thịt gà, thịt vịt hay vài con cá tươi mới. Có khi, hắn bất chợt phát hiện đồ vật trong nhà mình đều được quét tước sạch sẽ...

Nói tóm lại, mấy ngày nay, tiểu mỹ nhân đã lẳng lặng làm rất nhiều chuyện cho hắn.

Một ngày nọ, vào lúc sáng sớm, khi sát thủ tiên sinh vừa thức dậy, hắn phát hiện một bàn đồ ăn nóng hổi được bày sẵn, bốn món mặn một món canh, canh vẫn còn bốc hơi nghi ngút.

Sát thủ tiên sinh nhìn tiểu mỹ nhân đang thấp thỏm đứng trước bàn, hắn hỏi: "Là ngươi làm à?"

Hai mắt tiểu mỹ nhân đảo một vòng, không nói gì.

Sát thủ tiên sinh đi qua, cầm đũa chọc chọc mấy món ăn, "Mấy món này của ngươi chắc là..." sát thủ tiên sinh nói rồi nhìn về phía tiểu mỹ nhân, sau đó, hắn hơi do dự hỏi: "Không phải do sâu biến thành đâu ha...?"

Tiểu mỹ nhân sửng sốt một giây.

Y lắc đầu, "Không phải đâu mà!"

Sát thủ tiên sinh là ân nhân của y, tiểu mỹ nhân sao có thể đem sâu tới lừa gạt đối phương được chứ.

Sát thủ tiên sinh nghe xong mới ngồi xuống, hắn cầm muỗng nếm một ngụm nhỏ.

Nước canh mặn mà, hương vị tươi ngon... Cũng không hiểu sao mà sát thủ tiên sinh lại cảm nhận được mùi vị của quán cơm đệ nhất trong thành từ những món ăn này.

Sát thủ tiên sinh ăn đến cực kỳ thỏa mãn, tiểu mỹ nhân chống cằm, y lẳng lặng ngắm nhìn sát thủ tiên sinh.

Thấy tiểu mỹ nhân nhìn chăm chăm vào đồ ăn trên bàn, sát thủ tiên sinh gắp một miếng thịt đưa tới trước mặt tiểu mỹ nhân, "Ngươi ăn không?"

Tiểu mỹ nhân có chút thụ sủng nhược kinh*, y hơi hé miệng.

*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ, được yêu thương nhưng vừa mừng lại vừa lo.

Mới một giây trước sát thủ tiên sinh thấy tiểu mỹ nhân còn đang vui vẻ, nhưng giây tiếp theo, ánh sáng trong mắt đối phương chợt tối đi.

"Ngươi ăn đi." Tiểu mỹ nhân tiếc nuối nói.

Người và quỷ không giống nhau, tiểu mỹ nhân không ăn những món này được.

Cơm no rượu say, một người một quỷ nằm trong sân phơi nắng.

Tiểu mỹ nhân không sợ ánh mặt trời, trái lại lại vô cùng vui thích mà lật người, nằm úp sấp tắm nắng.

Tiểu mỹ nhân không hiểu, người có võ công cao cường như sát thủ tiên sinh sao lại chọn làm một sát thủ nhỉ?

Y rất không hiểu.



========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. [ABO] Nợ Đào Hoa Đeo Bám

2. Cá Không Ăn Muối Cá Ươn

3. Ngươi Này Yêu Diễm Tiểu Tiện Hóa

4. Sắc Dịch Huân Tâm

=====================================

"Tại sao ngươi muốn giết người?" Tiểu mỹ nhân nhìn sát thủ tiên sinh hỏi.

Sát thủ tiên sinh sửng sốt, hình như chưa từng có ai hỏi hắn vấn đề này. Thấy đôi mắt tiểu mỹ nhân lăng lăng nhìn hắn, hắn suy nghĩ một hồi mới nói: "Duy trì kế sinh nhai mà thôi, sinh hoạt bức bách..."

"À..." Tiểu mỹ nhân cái hiểu cái không, y chết nhiều năm rồi, cũng không cần ăn cơm, có một số việc đã sớm quên mất.

Những năm này, tiểu mỹ nhân sống thoải mái tự do, tất nhiên sẽ không thể hiểu rõ ý tứ trong lời nói của sát thủ tiên sinh.

Sát thủ tiên sinh thấy tiểu mỹ nhân ngơ ngác ngồi đó, không nói lời nào, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Hắn hỏi tiểu mỹ nhân, "Vậy còn ngươi?"

"Tại sao lại muốn giết người?"

Sát thủ tiên sinh thấy tiểu mỹ nhân không giống loại lệ quỷ chuyên hại người.

Tiểu mỹ nhân không trả lời câu hỏi của sát thủ tiên sinh trước, ngược lại, y dùng tay chỉ gương mặt trắng nõn của chính mình, y hỏi sát thủ tiên sinh: "Ngươi nói xem... ta là quỷ tốt hay là quỷ xấu?"

Mấy ngày trước, khi tiểu mỹ nhân giết kẻ phụ tình, bị tên đạo sĩ kia nhìn thấy. Tiểu mỹ nhân hoảng hốt, liền nhanh chân chạy trốn, đạo sĩ cũng lập tức đuổi theo.

Đạo sĩ kia vốn muốn thu phục y, kiên trì đuổi theo tiểu mỹ nhân suốt ba con phố không nói, còn cầm theo kiếm gỗ đào với vẻ mặt hung thần ác sát... Tiểu mỹ nhân cảm thấy, đạo sĩ kia nhất định là muốn giết y!

Tiểu mỹ nhân sao lại cảm thấy như vậy? Bởi vì khi đạo sĩ kia đuổi theo y, còn hung tợn gào lên: "Lệ quỷ nhà ngươi, ta phải thu phục ngươi!"

Thế nên, tiểu mỹ nhân nghĩ, sát thủ tiên sinh nhất định sẽ cảm thấy y là ác quỷ, là quỷ xấu, là cái loại mà người ta hận không thể đánh cho hồn phi phách tán ấy.

Tiểu mỹ nhân ngẫm nghĩ, y cúi thấp đầu, cảm thấy mất mát.

"Sao ngươi có thể là quỷ xấu được..." Giọng nói của sát thủ tiên sinh vang lên từ phía trên.

Nhìn dáng vẻ mất mát của tiểu mỹ nhân, sát thủ tiên sinh vươn tay, đặt lên đầu tiểu mỹ nhân, tựa như đang an ủi tiểu hài tử mà nhẹ nhàng xoa xoa vài cái.

Tiểu mỹ nhân cảm nhận được, y ngẩng đầu nhìn sát thủ tiên sinh, giống như muốn làm sáng tỏ sự thật mà nói: "Nhưng mà ta giết người rồi!"



Hai mắt tiểu mỹ nhân nhìn thẳng vào sát thủ tiên sinh.

Sát thủ tiên sinh vẫn ôn nhu nhìn y, "Nhưng người ngươi giết đều là người xấu!"

Người xấu? Tiểu mỹ nhân thì thầm một tiếng.

Những người y giết mấy ngày nay đều là đám nam nhân lừa gạt tình cảm phụ lòng người khác, nghĩ vậy, trong lòng tiểu mỹ nhân dễ chịu hơn nhiều.

Không sai, y không tính là quỷ xấu, y là quỷ tốt, tiểu mỹ nhân cảm thấy sát thủ tiên sinh nhất định là người tốt nhất trên thế gian này!

"Vậy tại sao ngươi muốn giết người?" Sát thủ tiên sinh vẫn hỏi ra vấn đề hắn nghi hoặc.

Tại sao tiểu mỹ nhân phải bám riết không buông những tên phụ bạc đấy? Tiểu mỹ nhân nghe xong, cười đáp: "Bởi vì ta phải vì dân trừ hại nha!"

Khi y nói lời này còn mang theo mấy phần tự hào, hai mắt tiểu mỹ nhân tỏa sáng, đặc biệt xinh đẹp.

"Ta trước khi chết nhất định là một đại hiệp chính nghĩa!" Tiểu mỹ nhân nói, còn làm ra mấy động tác khoa tay múa chân.

Sát thủ tiên sinh cảm thấy sao cũng không giống.

"Vậy ngươi có phải không?"

Tiểu mỹ nhân thả hai tay đang chống hông xuống, nói: "Ta không phải nha!"

Sát thủ tiên sinh muốn khuyên tiểu mỹ nhân đừng làm việc này nữa.

Giết người là một chuyện xấu, sau khi chết phải xuống địa ngục, huống chi là loại này như tiểu mỹ nhân...

Sát thủ tiên sinh vỗ vỗ tiểu mỹ nhân, "Kẻ phụ tình trong thiên hạ này nhiều vô số kể, ngươi giết không hết nổi đâu."

Sát thủ tiên sinh vừa khuyên bảo, cả người tiểu mỹ nhân liền không được tự nhiên, thấy sát thủ tiên sinh còn đang nhìn mình, tiểu mỹ nhân phiền lòng xoay người sang chỗ khác.

"Ai mượn ngươi lo!" Tiểu mỹ nhân hờn dỗi.

Thấy sát thủ tiên sinh còn muốn nói gì nữa, tiểu mỹ nhân không vui, y treo bản thân lên xà nhà trên cao, lại còn vung vung...

Qua mấy ngày, sát thủ tiên sinh vừa mở mắt là thấy đầu tiểu mỹ nhân trút xuống dưới, cả người treo lơ lửng trên không.

Sát thủ tiên sinh khuyên nhủ: "Không thì ngươi xuống trước đi?"

"Không á!" Tiểu mỹ nhân hung tợn mà trừng sát thủ tiên sinh.

Tựa như bé con cáu kỉnh, sát thủ tiên sinh phát hiện tiểu mỹ nhân đung đưa càng thêm hăng.

Lắc qua lắc lại, sát thủ tiên sinh lo lắng, chắc là nhà hắn sẽ không sập xuống đâu ha...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.