Mùa này là khoảng thời gian yên bình nhất trong năm, yên tĩnh và buồn tẻ. Nhưng đó chỉ là vào hai ngày trước mà thôi. Từ vào khoảnh khắc chạm trán, hay nói đúng hơn là tự trọc vào một kẻ lạ mặt phiền phức và nguy hiểm thì mọi thứ ở trên đột nhiên chấm dứt, ba người bọn chúng trở lên bận rộn với đủ loại công việc khác nhau mà từ trước tới giờ chúng chưa từng làm: Chăm sóc bệnh nhân. Kẻ chúng gặp bờ biển, chỉ vài gói mỳ mà phải lao động vất vả đêm hôm khiến cho những đôi mắt bắt đầu thâm cuồng.
Đã ba ngày trôi qua, thời gian ngắn nhưng dài đằng đẵng và mệt mỏi còn bệnh nhân thì vẫn nằm đó, bất động và hơi thở thì vẫn còn. Hằng đêm, sau những giấc mơ đẹp thì những tiếng gào thét lại bắt đầu. Lần nào cũng.
"Mẹ nó lại thế nữa rồi."
Đó cũng chỉ là câu cửa miệng mà ba đứa bọn chúng nói xuông mà thôi, bởi một phần nào đó bọn chúng hiểu rằng với những gì còn sót lại thì một người không biết đã trải qua chuyện kinh khủng như thế nào mới có thể biến thành bộ dạng thế này, nhờ có thế mà đôi khi chúng quên đi cái cảm giác trách than cái số phận ngặt nghèo của bản thân. Đó cũng chính là tứ duy nhất khiến chúng tình nguyện kiên trì chăm sóc, chữa trị vết thương cho Nó trong suốt thời gian qua.
Đêm thứ ba, đêm trăng sáng y như những ngày trước đó, vẫn như cũ, cứ các vài tiếng thì nó lại tiếp tục bài ca gào thét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-tien-chinh/2746296/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.