Tiếng súng liên tục vang lên, mỗi cái đều mang theo sát khí có thể cướp đi tính mạng của một người, hôm nay trong xưởng giống như đang đốt pháo.
Đại mỹ nữ Heidy của sau này nhưng bây giờ vẫn chỉ là một cô bé, chờ đợi, lo lắng sợ hãi một ngày một đêm, vừa mệt vừa đói, xung quanh lại tràng ngập nguy hiểm, hơn nữa tiếng súng nhức óc liên tục van lên trong tay và bức tường xung quanh thỉnh thoảng lại tróc ra một mảnh nên cho dù được mẹ ôm chặt như cô bé vẫn cảm thây toàn thân lạnh run, cô bé đang khóc.
Trong tầm mắt của cô bé, cô bé thấy được Gia Minh đang đứng ở đầu hành lang cầm hai cây súng tự động chỉa xuống phía dưới tiến hành bắn phá, mấy bóng đèn trong nhà xưởng cũng bị bắn hỏng rất nhiều, lúc này khắp nơi đều là một vùng đen tối, nhưng mà hắn bắn vẫn như cũ luôn luôn trúng, chỉ cần ở bất cứ đâu có động tĩnh thì ngay lập tức nơi đó có một viên đạn bay chính xác tới.
Ở bên kia, những thuộc hạ của Đường Kính Nghiêu gần như điên lên, một người, chỉ một người mà đã áp chế tất cả bọn họ, làm cho bọn họ không thể làm gì được, nhà xưởng đã chìm trong bóng tối, nhưng mà mắt của đối phương so với cú mèo còn lợi hại hơn, chỉ cần người dám lộ người ra thì coi như xong đời. Cho dù có người có thể nổ súng thì bên kia sẽ ngay lập tức bắn trả, bên kia là một tay thiện xạ cừ khôi nhưng bên đây lại không phải.
Biết được ông chủ đã chết nên có không ít người có ý né tránh, cũng có người đã dùng lựu đạn, nhưng đối phương ở trên hành lang cách nơi này mười mét, chốt an toàn còn chưa kéo ra thì đã bị bắn, hơn nữa còn do hoảng hốt nên hại những người xung quanh, nên không còn ai dám dùng.
Quên đi, quên đi, đi nhanh đi, để cho tên yêu ma này đi nhanh đi...
Từ sau khi có cảm giác vô lực thì trong đầu mọi người đều có ý nghĩ này, ông chủ của bọn họ tuy rằng muốn thành lập Mafia Trung Quốc, nhưng mà nói thật, tư chất của những người ở đây quá kém, bọn họ chỉ là một đám lưu manh mà thôi, tuy trải qua nghiêm khắc khảo nghiệm nhưng trên thực tế bọn họ vẫn chĩ là một đám lưu manh, cho dù có có một chút khí chất quân nhân thế nhưng đây chỉ là do ảnh hưởng của tiền bạc mà thôi, lui lại vài bước mà nói người có công phu thật sự chỉ có mấy người nhưng bọn họ đứng trước mặt tên sát thủ cao cấp nhất của Bùi La gia thì chỉ có chết mà thôi.
"An toàn, dựa vào tường đi bốn bước, nơi đó là góc chết..."
"An toàn, theo tôi di chuyển sang trái, trốn vào góc tường..."
"An toàn, theo tôi xuống lầu, đi ba bước thì dừng lại..."
"Heidy đừng khóc, không có chuyện gì..."
Nhờ vào ánh sáng mờ ảo, cô bé đẫm lệ nhìn theo bóng người kiên định mà thong dong trước mặt, xoay người, di chuyển, xạ kích, thay đạn, hầu như khi băng đạn cũ vừa rơi ra ngoài là băng đạn mới đã được đút vào, tất cả đều vô cùng lưu loát, hắn giống như không phải là đang chiến đấu mà giống như là đang nhảy múa, hắn thỉnh thoảng còn quay đầu lại an ủi mình.
Đi tới lầu hai bên cạnh bức tường bị sập, Gia Minh nhàn nhạt nói:
"Tôi muốn cô ôm Heidy từ nơi này nhảy xuống, làm được không?"
Marilyn gật đầu, nàng vứt giày không nói hai lời ôm Heidy nhảy ra ngoài, nơi này cao hơn ba thước, phía dưới được lót đá nhỏ nên khi rơi xuống rất khó đứng vững. Khi rơi xuống đất, Heidy rõ nghe được mẹ mình hừ một tiếng, sau đó, Gia Minh cũng nhảy xuống tới.
"Qua bên kia tìm một chiếc xe thì chúng ta sẽ an toàn, tốc độ phải nhanh."
Cầm hai cây súng chặn ở phía sau chặn hậu cho hai người nhưng bọn người ở phía sau căn bản cũng không dám xuất hiện, khi đến được bãi đổ xe, Gia Minh thấy một chiếc xe có biển số 000035 Audi 100, hắn biết đây là xe cùa Đường Kính Nghiêu.
Năm 1995, xe của những quan chức đều dùng thứ này, hơn nữa trong biển số còn có số 100 tròn thì cho cảnh sát giao thông cũng không dám quản, khi đi tới chiếc xe, Marilyn vốn định ngồi vào ghế tài xế nhưng cô thấy Gia minh tùy tiện lôi ra hai sợi dây, chạm vào nhau sau đó khởi động xe, xe đã khởi động nên cô ôm Heidy ngồi ở ghế phía sau, nhưng mà, vóc người Gia Minh nhỏ bé nhưng lạ lái xe nên nhìn có chút buồn cười.
Chiếc ô tô rú lên sau đó dùng tốc độ kinh người phóng trên đường cái, chuyện hôm nay ba người đều không nói gì, Gia Minh thì coi đây không phải là việc to tát gì, Marilyn có chút dại ra, về phần Heidy, cô bé chỉ nằm trong lòng mẹ nhìn gò má của Gia Minh.
Một bên lái xe, một bên tẩy trang, cởi tây trang ra hắn đã biến trở về trạng thái của một học sinh tiểu học lúc trước. Chỉ chốc lát sau, khi đi đến đoạn đường có xe thể thao lao xuống núi, cảnh sát đã phong tỏa phân nửa con đường, mấy chiếc xe đứng ở ven đường tiến hành kiểm tra, một cái cảnh sát giao thông ở phía trước phất tay, Gia Minh lười để ý nên trực tiếp vọt qua.
"Chân đã đỡ chưa?"
Từ kính chiếu hậu hắn thấy Marilyn nghiêng người vuốt ve mắt cá chân của mình, đây là câu hỏi duy nhất của Gia Minh từ lúc lên xe, Marilyn gật đầu: "Rồi."
Xe con trở lại thành phố Giang Hải đại khái là lúc buổi tối hơn mười giờ, con đường vẩn đông như trước nhưng trên cơ bản thì đã yên lặng hơn, ở một chỗ không có người Gia Minh ngừng xe, lau dấu vân tay sau đó ba người xuống xe.
"Heidy, anh cõng em."
Khi thấy bộ dáng khập khiễn của Marilyn, Gia Minh liền nhận lấy cô bé đang buồn ngủ, một lát sau, cô bé yên lặng ngủ trên lưng hắn, dưới chân Marilyn chỉ có đôi tất đang chậm rãi đi.
Đèn đường mờ nhạt, gió đêm hiu hút, con đường im lặng, ba người đi trên đường, giống hệt một gia đình...
Trở lại căn phòng trong tiểu khu thì hơn mười một giờ, hắn đặt Heidy đang ngủ say lên giường, sau đó giúp Marilyn cởi tất chân, rửa chân, rồi giúp nàng trị liệu chỗ mắt cá chân bị thương.
Trong phòng ngủ hai người đều ngồi trên giường, Marilyn dùng hai tay chống ở phía sau, nghiến chặt răng, hai mắt đầy nước, cô tùy ý để Gia Minh thô bạo cầm bình thuốc loay hoay.
Cố ý, hắn nhất định là cố ý...
Quá được hồi lâu, Marilyn mới mở miệng nói:
"Cậu... Còn muốn muốn mắng tôi sao?"
"Đã mắng rồi."
Gia Minh nhàn nhạt nói, hắn vừa xoa bóp vùng bị thương vừa nói: "Trong lòng còn nhớ tới hắn ư?"
Marilyn ngẩng đầu lên sau đó thở dài, nói:
"Có một loại Thố Ti Tử Hoa (loài thỏ hoa màu tím) muốn sinh tồn phải dựa vào cây cối, trước kia tôi cho mình là người như vậy, tôi cho rằng nếu rời khỏi nam nhân kia thì tôi không sống nổi nữa... Hiện tại tôi mới biết, không phải tôi không muốn xa hắn mà là tôi không muốn mất đi cảm giác yêu nhau. Tôi biết tôi không hận việc hắn đã có vợ, tôi không hận việc hắn gạt tôi, tôi hận là tôi đã bỏ ra nhiều như thế nhưng không thể có được gì, không để lại thứ gì..."
"Có Heidy."
Gia Minh liếc mắt nhìn nàng, nói:
"Như vậy là cô đã quên hắn."
"Đúng vậy."
Marilyn ngửa mặt lên cười, sau đó liền biến thành méo mó do sự đau đớn ở mắt cá chân, cô liếc mắt nhìn cậu bé đang trả thù mình:
"Trước đây tôi có cảm giác mình rất yêu hắn, vì hắn tôi đọc tiểu thuyết Trung Quốc, ăn món ăn Trung Quốc, học nấu nướng Trung Quốc, thậm chí là học viết chữ, cả ngày ở lỳ trong nhà làm một người phụ nữ quy củ, rất ít khi ra ngoài, nhưng bây giờ tôi mới phát hiện thời gian không ngờ đã trôi qua nhanh như vậy, mười năm thời gian cứ như vậy mà trôi qua..."
Khi nói đến đây trên mặt cô chảy xuống hai hàng nước mắt, không biết vì thương tâm hay là Gia Minh làm cho cô quá đau, cô nói:
"Từ nay về sau, thứ tôi lo lắng duy nhất chính là Heidy, tôi sẽ ở bên cạnh cho tới khi nó lớn lên, lập gia đình, mãi mãi ở bên nó cho tới khi nó không cần tôi nữa ..."
"Không cần phải thế, tìm một nam nhân tốt rồi kết hôn, cô đã bao nhiêu tuổi rồi?"
"Tôi nhớ rõ lúc sinh Heidy là ngày thứ hai sau khi sinh nhật mười tám tuổi của tôi..."
Gia Minh liếc mắt, thảo nào cha của cô phản đối hai người, mười bảy tuổi thì mang thai, mười tám tuổi thì sanh con, nếu như con gái tương lai của mình mà cũng như thế thì mình nhất định sẽ đánh chết nó, tuy nghĩ vậy nhưng ngoài miệng hắn nói: "Hai mươi tám tuổi? Cô còn rất trẻ mà, nam nhân tốt có rất nhiều, cô cần gì vì tên Đường Kính Nghiêu thủ tiết chứ, đúng là ngực to mà không có đầu óc..."
"Thế nhưng, Trung Quốc không phải rất coi trọng trinh tiết ư? Nữ nhân đã sinh con thì không còn ai muốn... A -- "
Gia Minh nhất thời muốn bóp chết nữ nhân có vóc người ma quỷ trước mặt này, vì Đường Kính Nghiêu mà muốn tự sát thế nhưng bây giờ lại nói câu này, mình rất ít an ủi người khác nên cũng phải làm cho đến nơi đến chốn:
"Cô là người Mỹ mà! Là người Mỹ mười hai tuổi hít thuốc phiện, mười bốn lên giường, tuổi bảy mang thai mười tám sinh con! Các cô đâu có đem chồng trở thành món cơm ăn thường ngày bao giờ đâu? Cô đừng có đả kích hình tượng tốt đẹp của nước Mỹ trong lòng tôi được không?"
"Thế nhưng... tôi thấy quan niệm của Trung Quốc rất hay ..."
" Đối mặt với hiện thực một chút, trên đường lớn ở Trung Quốc chạy không phải là xe ngựa, chúng ta bây đang ở cũng không phải là nhà tranh!"
Gia Minh thở dài:
"Cô là một nữ nhân ngực lớn ngu ngốc, nữ nhân là để thương yêu, ai cần tấm màng đó làm gì."
Trước đây hắn suy nghĩ lung tung nhưng ngại thân phận sát thủ nên cái gì cũng để trong lòng, không thể có cảm tình, không thể có hi vọng. Khi sống lại với thân phận của một đứa bé, khi hắn nói ra những lời này liền cảm thấy vô cùng thoải mái, dù sao nữ nhân trước mắt này cũng đã quen nghe thấy cách nói giống như người trưởng thành của hắn, hơn nữa trên cơ bản là cô ta không có khả năng và động cơ uy hiếp đến mình.
Marilyn đỏ mặt, hai người trầm mặc hồi lâu, Gia Minh nói:
"À, bên cha cô đã gọi điện thoại, đại khái trong một tuần lễ, sẽ có người đón cô về.
"Ừ."
Marilyn dường như đang suy nghĩ gì đó nên chỉ yên lặng gật đầu, một lát sau mắt cá từ từ bớt sưng, Gia Minh đang muốn buông ra thì nghe được Marilyn nói:
"Cố... Gia Minh..."
"Sao?"
"Tôi muốn..."
Nàng ngẩng đầu lên, nở nụ cười cười:
"Cậu cũng là một nam nhân? Tôi nói là tâm lý của..."
"Tình huống của tôi rất phức tạp, nhưng mà cô ví tôi với người lớn cũng không sai."
"Nhưng thoạt nhìn cậu giống như là một cậu bé..."
“Thứ người lớn nên hiểu tôi đều hiểu, thứ mà người lớn không nên hiểu tôi cũng hiểu, như vậy được chưa."
"Vậy, nếu như... nếu như tôi ở trước mặt cậu cởi hết đồ, cậu có khinh thường tôi không? Có nghĩ tôi rất dâm loạn không?"
"Ách?"
Gia Minh há to miệng định nói gì nhưng một lúc lâu cũng không nói nên lời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]