Bạch Tú Sa nghe người đàn ông nói thì che miệng cười thầm.
Cô cười không phải vì anh ta quá kiêu ngạo, cười là vì trò trẻ ranh của anh họ bị người đàn ông vạch trần.
"Chả giấu gì, năm tôi mười chín tuổi đã từng làm shipper giao đồ ăn một lần. Kết quả đơn đầu tiên đã bị khách hàng boom, tiền trong túi theo đó không một lý do chính đáng mà biến mất. Bây giờ đối với tôi mà nói, nghề shipper là kẻ thù không đội trời chung, muốn né tránh cả đời."
Nói xong, Đinh Thừa Phòng cười lạnh một cái. Hắn vươn tay ra, chọn một con ghẹ to nhất, bóc vỏ sạch sẽ, tỉ mỉ lấy phần gạch ngon và bổ chất dinh dưỡng nhất bỏ vào trong bát của Bạch Tú Sa, nhẹ nhàng nói với cô.
"Ăn đi! Lát nữa lên phòng anh sẽ vẽ tặng em một bức tranh."
Nhìn nụ cười giả trân của người trước mặt, Bạch Tú Sa rùng mình, cảm thấy không quen chút nào. Cô ngay lập tức né tránh ánh mắt đó, hai bên gò má không hẹn trước mà đỏ bừng.
Đến giờ phút này, cô vẫn nhớ đến khoảnh khắc bị con hồ ly già này cưỡng đoạt nụ hôn đầu của mình.
Trong lòng năm lần nảy lượt chửi tổ tông của hắn ta, ngoài mặt thì tức giận đến da mặt nóng bỏng.
Bạch Sơn Thuỷ nhìn về phía anh em nhà Bạch Phàm Tuân, cảm thấy chiêu trò bọn họ bày ra còn quá non nớt. Trong lòng đắc ý, ngoài mặt thì giả vờ quan tâm đến Đinh Thừa Phong.
"Công ty thiếu một chân bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-o-re/3012116/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.