Chương trước
Chương sau
Đột nhiên Tiểu Ngọc cũng bay lên không trung, cả đôi bướm câu hồn của Kha Nguyệt cũng từ Ngọc Thạch Ấn ra bên ngoài, bay lên không trung cùng Tiểu Ngọc. Một đạo ánh sáng bao quanh lấy Tiểu Ngọc cùng đôi bướm câu hồn, sau nửa khắc, ánh sáng đó tản ra. Trên trán Tiểu Ngọc xuất hiện thêm một ấn ký hình trăng lưỡi liềm giống Kha Nguyệt. Cả đôi bướm câu hồn cũng lớn lên rất nhiều, trên cánh mỗi con bướm cũng có ấn ký hình trăng lưỡi liềm.
Tiểu Ngọc vừa đáp xuống hớn hở chạy đến trước mặt Kha Nguyệt khoe: "Cô cô, Tiểu Ngọc cũng có hình mặt trăng giống cô cô." Đôi bướm câu hồn cũng vây quanh Kha Nguyệt, biểu hiện rằng giờ đây chúng rất vui vẻ. Vì Tiểu Ngọc cùng đôi bướm Câu Hồn có quan hệ khế ước với Kha Nguyệt. Cho nên khi cô có được Phá Vân, thì chúng cũng đồng thời được thừa hưởng một phần của Phá Vân. Mà Kha Nguyệt lấy hình mặt trăng lưỡi liềm làm ấn ký của mình, vì vậy Phá Vân cũng tạo cho Tiểu Ngọc cùng đôi bướm Câu Hồn một ấn ký giống với Kha Nguyệt.
Mọi người nhìn thấy cảnh này, ai cũng vui vẻ, sau đó mau chóng về Thiên Điện. Nơi này do Kha Nguyệt trải qua Thiên Kiếp, hẳn là tạo ra động tĩnh rất lớn, còn là dẫn được đạo thiên kiếp thứ tư, không đến nửa canh giờ nữa chắc chắn sẽ có người đến. Hiện tại chưa phải lúc để Kha Nguyệt để lộ ra thân phận của mình, nên phải nhanh chóng về lại Thiên Điện.
Tử Đằng và Kha Nguyệt cùng mấy người Mạc Phong vừa vận khinh công rời khỏi đó thì có hai bóng người đến. Người này không ai khác chính là sư phụ của Thuần Vương Liên Tống và Thuần Vương. Ông ta nhìn vết cháy xém trên mặt đất, và một mảnh vải màu đỏ ở đó, hai mắt trừng lớn. Vậy mà đã để người đó thoát, lại có thể thuận lợi giải được phong ấn Phá Vân, còn có thể dẫn được Thiên Kiếp thứ tư. Liên Tống nghiến răng nói: "Rốt cuộc người có Phá Vân là ai?"
"Sư phụ, người này có Phá Vân thì sao? Không phải cũng sẽ không ảnh hưởng đến người hay sao?" Thuần Vương khó hiểu nói.
"Người này sẽ ngăn cản ta chiếm lấy thiên hạ! Bắt buộc phải tìm được đôi bướm Câu Hồn, nếu để người có Phá Vân lực có được chúng, chắc chắn sẽ không có lợi cho chúng ta" Liên Tống căm phẫn nói, rồi vận khinh công đi mất. Để lại Thuần Vương đứng ở nơi đó, không hiểu chuyện gì.
Ở Đại Yên quốc, Hàn Vu Quân cùng Lâm Hi Văn đang nghỉ ngơi, bỗng nhiên thấy tiếng sét bên ngoài. Ra bên ngoài xem thì thấy mây đen tụ lại một góc nơi xa kia, biết là nữ nhi của mình đang phải trả qua Thiên Kiếp. Khi thấy đạo sấm sét thứ ba đánh xuống, mà ở nơi đó một tia sáng cũng không có, hai người họ bắt đầu lo lắng. Nếu thật sự trải qua được Thiên Kiếp sẽ được Thiên Kiếp cải tạo kinh mạch gân cốt, chắc chắn sẽ sáng cả một vùng đó. Nhưng hiện tại lại không thấy có vấn đề gì xuất hiện, trong lòng hai người họ lo lắng không thôi. Chờ thêm nửa khắc, nước mắt Lâm Hi Văn đã tràn đầy hốc mắt, kích động muốn đến chỗ Kha Nguyệt. Nhưng bỗng nhiên họ lại thấy mây đen kéo đến, một đạo sấm sét nữa đánh xuống, sau đó cả một vùng đó sáng chói thì đứng ngơ ra đó. Đây là Thiên Kiếp thứ tư trong truyền thuyết sao? Ngày trước Hàn Vu Quân trải qua Thiên Kiếp của Phá Vân chỉ dừng lại ở đạo sấm sét thứ ba. Nay nữ nhi của họ lại có thể dẫn được đạo sấm sét thứ tư đến, quả thật rất bất ngờ. Nhìn thấy một vùng sáng chói, hai người họ biết nữ nhi của mình đã không có vấn đề gì, thì an tâm đi nghỉ tiếp. Và Hàn Vu Quân khi trước, chính là cảm nhận được hơi thở có Phá Vân của Kha Nguyệt mà biết được nàng đang ở nơi nào. Liên hạ lệnh cho Hàn Tử Siêu, nhân lúc tỷ thí tứ đại đế quốc tìm Lâm Hi Văn cùng Kha Nguyệt.
Vì Kha Nguyệt phải trải qua chính là Thiên Kiếp, không phải sấm sét bình thường. Cho nên phàm là người đang ở trên đại lục này, đều có thể nhìn thấy. Một buổi tối nay, đã làm cho người trên toàn đại lục choáng váng. Không ai không nhớ đến khoảnh khắc đó. Vì sau khi ba đạo sấm sét đánh xuống, phải một khắc sau mới có thêm đạo sấm sét thư tư. Mà sau đạo sấm sét thứ tư này, cả vùng trời đó sáng rực lên, nhìn thật đẹp.
Kha Nguyệt và Tử Đằng sau khi về Thiên Điện thì đi nghỉ ngơi. Người trong Thiên Điện muốn chúc mừng chủ mẫu của họ nhưng lại bị Tử Đằng giải tán đi hết.
Vào trong phòng, Kha Nguyệt đi tắm rửa thay y phục. Sau khi đi ra đã thấy Tử Đằng ngồi đó, cô nhẹ nhàng đến bên cạnh hắn, ngồi xuống.
Tử Đằng thấy cô đã ra, lại ôm lấy cô, vừa rồi hắn thật sự rất lo lắng. Hắn thật rất sợ Kha Nguyệt sẽ không bên cạnh hắn nữa. Kha Nguyệt nhẹ vỗ lên lưng Tử Đằng, sau đó lại đối mặt với hắn nói: "Đằng, lúc đó, khi tia sét thứ ba đánh xuống. Ta cảm giác như thân thể của ta đã bị đánh nát, đến nỗi mà ta còn không thể cảm nhận được đau đớn nữa. Gân cốt kinh mạch đều bị đạo sấm sét nướng chín. Sau đó, ý thức dần dần trở nên mơ hồ, ta đã thật sự rất buồn ngủ, dù biết nếu khi đó mà ngủ, có thể sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại nữa. Khi ý thức sắp mất đi, ta đã nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Ngọc. Chút sau thì giọng nói của chàng vang lên. Nghe chàng nói chàng sẽ để mặc Thuần Vương tạo phản, để mặc Thuần Vương giết chàng. Ta thật không thể chịu nổi, ta dùng hết sức để chống lại cơn mê man. Cuối cùng, cũng thành công!" Kha Nguyệt đưa tay lên, nhẹ sờ giữa hai hang lông mày đang nhíu chặt của Tử Đằng, đau lòng nói: "Đằng! Nếu lần sau, mà ta thật sự gặp chuyện gì đó không may. Chàng phải sống thật..."
Nhưng Kha Nguyệt còn chưa nói xong đã bị bờ môi của Tử Đằng chặn lại. Hắn mạnh mẽ hôn xuống đôi môi đỏ mọng kia, như không muốn nàng nói ra lời nói không vui đấy nữa. Kha Nguyệt thấy hành động này của Tử Đằng, nhắm mắt lại, từ khóe mắt chảy xuống một giọt lệ trong suốt. Mãi một lúc lâu sau, Tử Đằng mới buông tha cho đôi môi của nàng, hắn nâng cằm Kha Nguyệt lên, đối diện với mình nói: "Từ nay về sau, không cho phép nàng nhắc đến chuyện không vui nữa!"
"Ta sẽ chỉ đến nơi nào có nàng!" Tử Đằng lại bồi thêm một câu. Thấy Kha Nguyệt còn định nói, biết là nàng lại muốn khuyên ngăn mình, hắn lên tiếng: "Lời ta đã nói ra, sẽ không thay đổi. Hôm nay nàng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm chút! Mấy ngày nữa là đại thọ của mẫu hậu, sẽ có nhiều chuyện cần làm." Nói xong Tử Đằng bế Kha Nguyệt đặt lên giường, rồi hắn leo lên theo. Ôm Kha Nguyệt vào trong lòng, nhắm hai mắt lại.
Biết Đằng sẽ không chịu thỏa hiệp với cô, Kha Nguyệt cũng không nói gì nữa. Ngoan ngoãn nằm trong lòng Tử Đằng đi vào giấc ngủ.
Thấy Kha Nguyệt đã ngủ, lúc này đôi mắt vẫn nhắm của Tử Đằng mở ra. Nhìn nữ tử trong lòng, thủ thỉ nói: "Nàng thật ngốc!" Vòng tay ôm Kha Nguyệt của Tử Đằng lại tăng thêm chút lực đạo.
Hôm sau, Tử Đằng và Kha Nguyệt về lại hoàng cung. Sắp đến ngày mừng thọ của thái hậu, cần phải chuẩn bị chu đáo một chút, để còn tiếp đón vị Thuần Vương kia chứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.