Nam Bình vương còn chưa kịp vào bên trong đã bị hai đạo thân ảnh đánh ngất rồi lôi đi. Ngay cả hai nữ nhân hắn đang ôm kia cũng bị đánh cho hôn mê bất tỉnh. Kha Nguyệt đứng ở trên cây nhìn thấy một màn như vậy thì lắc đầu ngao ngán: "Một chút cảnh giác cũng không có, không hiểu sao Thuần Vương lại chấp nhận để hắn đi theo bên mình. Đây là một mối họa lớn nha!" "Tam đệ hẳn là nghĩ rằng, nếu để cho một người như vậy bên cạnh, mọi người sẽ không nghi ngờ gì hắn nữa." Tử Đằng liếc mắt nhìn hai người áo đen kia đang sắp xếp bên dưới. Khi xong xuôi, họ tiến lên chỗ Tử Đằng và Kha Nguyệt đang đứng, cung kính hành lễ nói: "Chủ thượng, chủ mẫu, chúng thuộc hạ đã xử lý xong xuôi." "Được, về thôi." Tử Đằng nói, sau đó ôm ngang người Kha Nguyệt vận khinh công đi, hai người áo đen kia cũng mang theo Nam Bình vương rời khỏi chỗ này. Đến đại lao của Thiên Điện, Tử Đằng để Kha Nguyệt ngồi xuống, rồi mới nhìn đến vị hoàng đệ đang nằm bên kia của mình. Lạnh lẽo ra lệnh: "Tạt hàn băng!" Kha Nguyệt vẫn yên lặng ngồi xem chuyện. Những người áo đen ở đây thấy chủ mẫu của mình như vậy, trong lòng kính nể. Nữ nhân bình thường vào đến đại lao tối tăm lạnh lẽo này dù không có sợ hãi nhưng cũng là không vui thích. Đây chủ mẫu của bọn họ ánh mắt lại có vài phần vui vẻ khi nhìn cảnh tượng này. So với chủ thượng quả thật rất xứng đôi. Nam Bình vương kia bị tạt hàn băng, lạnh đến run người nên choàng tỉnh dậy. Nhìn khung cảnh xung quanh mình, trong lòng run lên một chút. Lại nhìn thấy trước mặt có một nam tử và một nữ tử đang ngồi đó, thì hốt hoảng. Đây không phải Vương điện chủ và Nguyệt Nguyệt cô nương sao? Là họ bắt mình đến đây? "Vương điện chủ, Nguyệt Nguyệt cô nương, hai vị đêm hôm bắt ta đến đây, là có ý gì?" Hắn nhíu mày tỏ vẻ không vui nói. "Ngươi nói xem!" Tử Đằng lạnh lùng nhìn Nam Bình vương. Kha Nguyệt càng nhìn người này càng thấy không vừa mắt. Không biết não của hắn vứt ở nơi nào rồi, hay là vứt ở thanh lâu. Đằng hôm nay cố tình đeo mặt nạ này để lộ ra nhiều phần khuôn mặt nhất, giọng nói cũng không đổi đi. Rõ ràng là muốn Nam Bình vương này nhận ra mình, mà hiện tại hắn vẫn chưa nhận ra điều gì, quả là ngu ngốc, ánh mắt cô nhìn Nam Bình vương toàn là khinh bỉ: "Aida, Đằng à, ta nói mắt và tai hoàng đệ này của chàng cũng thật không tốt. Chàng đứng ngay trước mặt, giọng nói cũng không đổi mà cũng không nhận ra chàng." Kha Nguyệt thở dài một tiếng. Nghe được cô nói vậy, mấy hắc y nhân trong đây không tự chủ được mà có chút cong môi. Mà Nam Bình vương lúc này vẫn ngu ngơ, không biết vị đang đứng trước mặt lại ai. Còn về phần Tử Đằng, nghe lời nói này của cô độ cong của khóe môi ngày càng lớn, hướng Kha Nguyệt nói: "Nàng nói đúng, vậy ta nên giúp hoàng đệ nhớ ra thôi." Nói xong, Tử Đằng tháo mặt nạ bạc trên mặt mình xuống, rồi nhìn Nam Bình vương nói: "Sao, tứ đệ đã nhận ra ta chưa?" Nam Bình vương thấy khuôn mặt quen thuộc lộ ra trước mắt thì ú ớ không nói nên lời. Có ai nói cho hắn biết rốt cuộc chuyện này là sao hay không? Sao Vương điện chủ lại có thể là hoàng huynh đang ngồi trên ngai vàng kia của hắn được chứ. "Sao vậy, mới hôm trước vừa gặp ta, hôm nay tứ đệ đã quên mất vị hoàng huynh này rồi sao?" Vương Tử Đằng híp mắt nói. Kha Nguyệt không thích nhìn tên này nữa, dù sao vị Nam Bình vương này thì Đằng thừa sức xử lý, cho nên Kha Nguyệt nói với Tử Đằng cô muốn về nghỉ ngơi. Tử Đằng thấy cô mệt mỏi cũng gật đầu đồng ý, trước khi Kha Nguyệt đi hắn còn hôn nhẹ lên trán cô một cái. Khi Kha Nguyệt ra khỏi đại lao, bộ dáng nhu hòa của Tử Đằng biến mất không tăm hơi, chỉ còn lại bá khí nhìn Nam Bình vương đang quỳ dưới chân mình. Khoảng canh ba, Tử Đằng đã xử lý xong chuyện của Nam Bình vương, để vị đệ đệ này quy thuận hắn rất dễ dàng, vị đệ đệ này là người gió chiều nào theo chiều đấy. Hiện giờ thấy hắn biết hết kế hoạch của tam đệ từ đầu đến cuối liền hướng hắn xin tha mạng, đồng thời sẽ đứng về phía Tử Đằng. Về đến phòng thấy Kha Nguyệt đã nằm ngủ thì Tử Đằng khẽ cười. Nhẹ nhàng thả chậm bước chân, rồi leo lên giường kéo Kha Nguyệt vào lòng, hắn cũng từ từ chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm sau, Kha Nguyệt dậy đã thấy bên cạnh không còn ai. Cô biết chắc Tử Đằng sẽ vào ngủ cùng cô, nhưng không hiểu sao hôm nay chàng lại rời giường sớm vậy. Bình thường không phải nằm ôm cô đến khi cô tỉnh sao. Kha Nguyệt tò mò xuống giường sửa soạn, ra bên ngoài đã thấy Tử Đằng ngồi trên vị trí cao nhất kia. Ánh mắt sắc lạnh nhìn xuống nữ đang quỳ bên dưới, Kha Nguyệt cũng không có biểu cảm gì khác, trực tiếp bước đến chỗ Tử Đằng. Tử Đằng từ khi Kha Nguyệt bước ra ngoài đã biết, ánh mắt đầy sủng nịnh nhìn cô. Thấy cô bước lên chỗ mình thì vòng tay ôm cô ngồi xuống ghế cùng mình nói: "Nàng dậy rồi, vậy cùng ta ăn sáng, lát nữa còn đi gặp ca ca của nàng chứ." Kha Nguyệt cười nhẹ gật đầu, hướng xuống nữ tử phía dưới kia hỏi: "Đằng, đây là có chuyện gì vậy?" "Ả ta nghe lệnh của người khác, muốn hại nàng thì bị ta phát hiện được." Tử Đằng nói ngắn gọn. Kha Nguyệt cũng không hỏi thêm, việc này chàng giải quyết rồi cô cũng không hỏi nhiều. Sau khi cho người kéo nữ tử kia xuống, Tử Đằng cũng Kha Nguyệt ăn sáng. Sau đó Kha Nguyệt về Lôi Điện đón mẫu thân mình cùng bà đi đến Xuân Hỉ tửu gặp Hàn Tử Siêu. Khi Lâm Hi Văn nhìn thấy Hàn Tử Siêu, bao nhiêu nhớ nhung hóa thành nước mắt chảy xuống. Nói chuyện một lúc, Hàn Tử Siêu nói muốn đưa Lâm Hi Văn về Đại Yên quốc. Nhưng Lâm Hi Văn có chút không yên lòng. Hiện tại Tiểu Nguyệt đang đối đầu với Tiên Các, mình lại về Đại Yên quốc, vậy thì không ổn. Sau đó Kha Nguyệt cùng Hàn Tử Siêu khuyên mãi, cuối cùng Lâm Hi Văn cũng đồng ý. Vì Kha Nguyệt nói rằng: "Mẫu thân cùng ca ca về Đại Yên quốc, nói chuyện này với phụ thân. Nói người canh giữ tốt bờ biển phía Đại Yên quốc, như vậy chính là chặn đường lui của Tiên Các." Vì cơ bản, ở Đại Yên quốc không có phân điện của Quỷ Các cùng Thiên Điện, chỉ có nơi trao đổi hàng hóa, còn Lôi Điện dù có nhưng thực lực không đủ mạnh. Như vậy, người của Tiên Các muốn trốn thoát sẽ chọn đến Đại Yên quốc, nếu có phụ thân canh giữ chỗ đó nữa thì cũng yên tâm hơn. Cũng có thể củng cố thế lực ở ba nước còn lại mà không cần điều người đến Đại Yên quốc, tránh bứt dây động rừng, như vậy tốt hơn nhiều. Vì vậy, cuối cùng Lâm Hi Văn về Đại Yên quốc cùng Hàn Tử Siêu. Kha Nguyệt thấy chuyện ở đây cũng đã ổn thỏa, liền trở về Thiên Điện, mấy ngày tiếp theo vào trong Ngọc Thạch Ấn tu luyện. Đến ngày thứ 6, Kha Nguyệt cùng Tử Đằng đã dịch dung thành Tư Hòa lên đường về Tiên Các. Trước khi đi, Kha Nguyệt còn vào Ngọc Thạch Ấn hái mấy gốc thảo dược để vào trong túi, giống như cô chính là vừa đi hái dược liệu về. Sau một ngày đi, cuối cùng cũng đã về đến Tiên Các. Mọi người thấy thánh tử cùng thánh nữ đã về thì hở phào nhẹ nhõm một hơi. Mấy ngày nay trong Tiên Các, phó Các chủ luôn mang một bộ mặt đen đi gặp mọi người. Hiện tại thánh tử cùng thánh nữ đã về, họ cũng sẽ không phải nhìn thấy bộ mặt lạnh đó nữa. Nghe tin Cơ Uyển đã về, Tống Hàm nhanh chóng ra tiếp đón. Mấy ngày gần đây hắn thật sự lo lắng, sợ rằng Cơ Uyển không về kịp thời gian, thì Các chủ sẽ gặp nguy hiểm. Cũng may, hiện tại về kịp, vậy là Các chủ không sao rồi. Tống Hàm nhìn thấy Kha Nguyệt thì vui mừng nói: "Thánh nữ, thánh tử, cuối cùng hai người cũng đã về. Sao, có tìm được thảo dược ngươi cần không." "Phó các chủ, người yên tâm, chúng ta tìm thấy. Hiện tại ta ngay lập tức về luyện đan cho Các chủ đây." Kha Nguyệt vừa cười, vừa lấy mấy gốc thảo dược đã chuẩn bị từ trước ra. Tống Hàm nhìn mấy cây thảo dược trong tay Kha Nguyệt thì vui vẻ. Nhanh chóng thúc giục Kha Nguyệt về luyện đan, Kha Nguyệt cùng Tử Đằng cũng nhanh chóng đi về tòa lầu của mình. Ánh mắt của cả hai người lúc này đều ánh lên sự tàn nhẫn. Tử Duệ dù lên được chức vị thánh tử, nhưng không tiếp cận được Liên Thận. Cũng chưa từng được nghe nhiều về Liên Thận, vị Các chủ giấu mặt của Tiên Các. Cũng vì vậy, hắn cùng Tử Duệ không muốn hành động lỗ mãng. Hiện tại, biết được vấn đề của Liên Thận, vậy thì Tiên Các này sắp đến ngày bị diệt vong rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]