Chương trước
Chương sau
"Ngoại bà, người muốn nói gì đó sao?" Nhìn bộ dáng muốn nói mà không thể lên tiếng của Lan Thu, Kha Nguyệt thập phần vui vẻ.
"Được thôi, ta để người nói. Nhưng ta nói trước, nếu ngoại bà muốn hét lên hay có ý định khác. Sợi dây đang trói người không đơn giản chỉ là trói đâu." Kha Nguyệt vừa dứt lời, sợi dây lại siết chặt thêm một chút, còn cố tình lướt qua lòng bàn tay Lan Thu, để lại một vết cắt ở đó. "Nếu ngoại bà thích thì có thể thử, xem xem sợi dây trong tay ta nhanh hơn hay người ngoài kia đến nhanh hơn." Kha Nguyệt vẫn ôn hòa nói, trong con mắt đen láy không một gợn sóng.
Lan Thu gật đầu, coi như là chấp nhận yêu cầu của Kha Nguyệt.
Nhìn vậy, Kha Nguyệt nhẹ nhàng rắc bột phấn gì đó lên người Lan Thu, chỉ một chút sau, Lan Thu đã có thể phát ra tiếng nói. Bà ta cố gắng mỉm cười nhìn Kha Nguyệt, giọng có chút run rẩy hỏi: "Tiểu Nguyệt, đêm hôm rồi, con đến đây là có chuyện gì sao?"
"Đúng vậy, ngoại bà. Là vì ta nghe tin có người muốn giết ta, cho nên ta liền đến xem thử." Kha Nguyệt khẽ nháy mắt với Lan Thu một cái.
"Ai, ai lại dám giết con, nói với ta, ta chắc chắn sẽ giúp con." Lan Thu làm bộ phẫn nộ nói.
Kha Nguyệt thấy bà ta hiện tại vẫn muốn giả ngốc thì tươi cười: "Đằng, chàng xem ngoại bà của ta muốn giúp ta nha!"
Vương Tử Đằng cũng cong khóe môi đến cạnh Kha Nguyệt ôm lấy eo cô nói: "Nếu bà ta thích giúp đỡ nàng như vậy, chẳng bằng để bà ta giúp."
Nhìn nam tử đeo mặt nạ bạc trước mắt, Lan Thu cảm thấy có chút quen thuộc. Sau đó ngay lập tức nhận ra, đây chính là Vương điện chủ mà. Sao cái nha đầu này lại quen được một nhân vật lợi hại như vậy? Nhưng không phải nói Vương Điện chủ và Nguyệt Nguyệt cô nương có hôn ước sao, hiện tại nhìn tình huống này. Ánh mắt bà ta khẽ lóe lên tia tính toán, trên mặt vẫn tươi cười nói: "Tiểu Nguyệt, con hiện tại được Nguyệt Nguyệt cô nương thương yêu, ta rất vui mừng cho con. Nhưng không ngờ rằng Vương Điện chủ cũng yêu thương con như vậy. Vậy về sau, khi con lấy đích tử của Nam gia, chắc chắc sẽ không có ai dám bắt nạt con."
"Đích tử Nam gia sao?" Kha Nguyệt lên tiếng hỏi, rất phối hợp với Lan Thu làm bộ bất ngờ.
"Đúng vậy, chúng ta đã bàn bạc xong, muốn gả con đến đó." Lan Thu thấy Kha Nguyệt tin lời bịa đặt của mình, cùng với gương mặt ngày càng trầm mặc của Vương điện chủ thì càng nói càng hăng. Tốt nhất là Vương điện chủ ghét bỏ nàng ta. Chỉ là Lan Thu không biết rằng, Tử Đằng căn bản không phải tức giận vì chuyện hôn phối mà là vì bà ta dám có ý định hủy hoại thanh danh của Nguyệt Nhi trước mặt hắn.
"A, ra là vậy. Nhưng mà ta phải có phụ mẫu làm chủ mới đúng. Ngoại bà có thể mời phụ mẫu của ta đến đây được hay không?" Kha Nguyệt lúc này đã không còn tươi cười nữa, khuôn mặt cô không chút biểu cảm nhìn chằm chằm Lan Thu nói.
"Ta...ta làm...sao biết được phụ...mẫu con ở đâu." Lan Thu bị khí thế trên người Kha Nguyệt dọa sợ, nói năng lộn xộn.
"Ngoại bà không biết sao, vậy để ta chỉ cho ngoại bà." Nói xong Kha Nguyệt giật mạnh sợi chỉ. Bà ta nằm gọn dưới chân Kha Nguyệt, cô cũng không để ý, trực tiếp dùng một đạo huyễn lực đánh bay bà ta ra bên ngoài. Trùng hợp chỗ ngã xuống lại chính là nơi vào của mật thất kia.
"Tiểu Nguyệt...con là muốn làm gì?" Lan Thu hụt hơi hỏi. Một chưởng này dù không tổn thương đến nội lực trong người bà ta, nhưng vẫn rất đau, y phục trên người đã có chút rách, nhàu nát.
"Ngoại bà, người không nhớ ra nơi này là nơi nào sao? Vậy được, để ngoại tôn nữ giúp người nhớ lại." Kha Nguyệt nhếch môi, đến nơi bụi cây kia mở cửa mật thất. Sau đó không nói hai lời liền kéo theo Lan Thu xuống bên dưới, Tử Đằng cũng theo xuống.
"Sao, ngoại bà nhớ ra chưa?" Kha Nguyệt lúc này thu hồi sợi chỉ đỏ, nhìn Lan Thu với ánh mắt châm chọc.
"Thì ra ngươi đã biết từ lâu!" Lan Thu lúc này chật vật đứng lên, nhìn Kha Nguyệt như muốn đục thủng một lỗ trên người cô.
"Đúng vậy!" Kha Nguyệt gật đầu, một bộ dáng lười biếng đứng đó.
"Hừ, ngươi dù có biết thì sao? Cũng không thể cứu được mẫu thân của ngươi ra ngoài. Hahaha." Lan Thu như kẻ điên cười phá lên: "Các ngươi đều đáng chết, đáng chết. Rõ ràng ta mới là người vào Lâm gia trước lại chỉ có thể làm thiếp, nhưng ả tiện nhân kia bước vào cửa đã là chính thất. Hài tử của nàng ta thì được coi là bảo bối, còn hài tử của ta thì sao? Hiện tại các ngươi như vậy, ta cảm thấy rất vui, rất vui, hahaha."
"Lan Thu, hiện tại bà được lên làm chính thất. Nhưng hài tử của bà có được coi là bảo bối hay không?" Kha Nguyệt nhìn bộ dáng điên loạn của bà ta, khinh thường hỏi. Bà ta nghe lời này của Kha Nguyệt thì chợt dừng cười. "Ngươi có biết vì sao không, là vì hài tử của bà đều là những người vô dụng. Người thì trầm luân trong tửu sắc, người thì quá đần. Ngươi xem, hài tử ngươi sinh ra đã được định sẵn là người luôn đứng sau rồi."
"Không, không thể nào, ngươi nói dối, ngươi gạt ta." Lan Thu ôm đầu nói.
"Ta gạt ngươi hay không trong lòng ngươi tự biết rõ, không phải sao?" Kha Nguyệt nhướng mày nói.
"Dù là như vậy, hiện tại ta cũng đã là chính thất. Ngươi thì sao, rõ ràng biết Vương Điện chủ cùng Nguyệt Nguyệt cô nương có hôn ước, vậy mà vẫn câu dẫn Vương Điện chủ. Nguyệt Nguyệt cô nương đối xử với ngươi tốt như vậy, nhưng ngươi lại ăn cháo đá bát. Ngươi tự xem lại bản thân ngươi trước đi, đừng có đứng đó mà giảng đạo lý với ta." Lan Thu trừng mắt nhìn Kha Nguyệt. Bà ta dám chắc Kha Nguyệt không dám giết bà ta, vì nếu giết bà ta, thì sẽ không ai dẫn nàng đi tìm mẫu thân.
"Bản thân ta rất tốt nha, ta quên mất, lại mang khuôn mặt này đi tìm bà." Kha Nguyệt vừa nói, vừa tẩy lớp dịch dung kia. Nửa khắc sau, khuôn mặt thật của cô lộ ra, Lan Thu nhìn Kha Nguyệt đến thất thần. Dung mạo này, so với Lâm Hi Văn kia còn có phần đẹp hơn. Lại nhìn đến hình trăng lưỡi liền trên trán Kha Nguyệt, Lan Thu hoảng sợ, kinh hãi nói: "Ngươi...Ngươi...là"
"Bà đoán đúng rồi đó, ta chính là Nguyệt Nguyệt cô nương mà bà đã nhắc tới kia. Ta cũng không ngờ rằng bà lại lo lắng cho ta như vậy, trong lòng ta rất cảm kích." Kha Nguyệt tươi cười nhìn Lan Thu.
"Ngươi...Ngươi dám lừa mọi người sao?" Lan Thu chỉ tay vào Kha Nguyệt, sau đó nhớ đến lần Lâm Trúc thì bà ta hiểu ra. Hàn Kha Nguyệt này coi bà ta như con khỉ làm trò cho nàng ta xem.
"Lừa ư, sao lại có thể nói là lừa được. Ta chỉ muốn xem xem ở dưới hình dạng một nữ tử yếu đuối, các người sẽ có biểu hiện như thế nào mà thôi. Quả nhiên, bà cùng hài tử, tôn tử của bà đều cùng một loại người, thích giẫm đạp lên người yếu hơn mình. À quên nói cho bà biết, khi bà tính kế ta, ta đã biết hết rồi, khi đó là ta để kế hoạch của bà đi theo một hướng khác thôi. Còn có, hình như bà không biết, Nhã Nhã bên người bà chính là người của ta. Người của Quỷ Các, ai cũng gọi ta một tiếng...Các chủ." Kha Nguyệt cười xinh đẹp nhìn Lan Thu đang bị cô dọa đến trợn tròn mắt kia.
Lan Thu khiếp sợ nhìn nữ tử trước mặt, bà ta không ngờ rằng những gì bà ta làm đều nằm trong kế hoạch của nữ tử này. Quỷ Các? Nàng ta vừa nói người Quỷ Các gọi nàng ta là Các chủ, vậy là, vậy là từ lâu bà ta đã nằm trong cái bẫy này. Lan Thu lúc này không còn đứng vững được nữa mà đã run sợ đến mức ngã xuống dưới đất. Nhưng nghĩ đến mẫu thân nàng ta vẫn còn trong tay mình, bà ta cố kìm chế sự run rẩy nói: "Nếu...nếu ngươi tha...cho ta. Ta...sẽ đưa ngươi đi...gặp mẫu thân ngươi!"
"Hahaha, Lan Thu, ta thật không biết bà lại ngu ngốc như vậy. Bà nói xem, ta đã biết mẫu thân ta ở đây, bà nghĩ rằng ta không có cách cứu mẫu thân ra sao. Chia buồn với bà, mẫu thân ta, ta đã đưa người ra khỏi mật thất này lâu rồi. Bà có nhớ lần bà phát tiết lên người mẫu thân ta ở dưới này không. Ngày đó chính là ngày ta cứu mẫu thân ta ra ngoài." Kha Nguyệt nói, ánh mắt nhìn Lan Thu đều là khinh bỉ cùng khinh bỉ. Đến nước này rồi vẫn muốn uy hiếp cô sao, Kha Nguyệt cô là người dễ bị uy hiếp vậy sao?
"Ta không tin, ta không tin, nơi đó, nơi đó chỉ có mình ta biết." Lan Thu lắc đầu như không tin điều Kha Nguyệt vừa nói.
Vương Tử Đằng cùng Kha Nguyệt bên này nhìn bộ dáng điên cuồng của bà ta không nói gì, chỉ nhếch mép cười.
"Lan Thu, nếu bà không muốn hài tử cùng tôn tử của mình chết oan vì sự ngu xuẩn của bà. Tốt nhất, bà hãy nghe theo lời ta, nếu không, hậu quả thế nào, bà sẽ biết sớm thôi." Kha Nguyệt đến chỗ Lan Thu đang ngồi, đối diện với bà ta, khẽ nói.
Nghe đến nhi tử cùng tôn tử của mình, Lan Thu rất nhanh tỉnh táo lại. Nữ nhân này hiện nay là Nguyệt Nguyệt cô nương, còn là các chủ Quỷ Các, không phải là người bà ta có thể động. Nhưng bà ta thật không cam tâm, vì sao một con nhóc lại dám nói chuyện với bà ta như vậy.
Thấy ánh mắt Lan Thu lộ ra vẻ không cam lòng, Kha Nguyệt lạnh lùng lên tiếng: "Nên biết rằng, người đang đứng trước mặt bà là ai, hôm nay ta đến đây nói chuyện với bà, là đã chuẩn bị ổn thỏa từ trước. Nếu bà không chịu, ta cũng không ngần ngại tiễn bà một đoạn. Dù sao có bà cùng hài tử của bà hay không đều không liên quan đến ta."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.