"Ngoại bà, người muốn nói gì đó sao?" Nhìn bộ dáng muốn nói mà không thể lên tiếng của Lan Thu, Kha Nguyệt thập phần vui vẻ.
"Được thôi, ta để người nói. Nhưng ta nói trước, nếu ngoại bà muốn hét lên hay có ý định khác. Sợi dây đang trói người không đơn giản chỉ là trói đâu." Kha Nguyệt vừa dứt lời, sợi dây lại siết chặt thêm một chút, còn cố tình lướt qua lòng bàn tay Lan Thu, để lại một vết cắt ở đó. "Nếu ngoại bà thích thì có thể thử, xem xem sợi dây trong tay ta nhanh hơn hay người ngoài kia đến nhanh hơn." Kha Nguyệt vẫn ôn hòa nói, trong con mắt đen láy không một gợn sóng.
Lan Thu gật đầu, coi như là chấp nhận yêu cầu của Kha Nguyệt.
Nhìn vậy, Kha Nguyệt nhẹ nhàng rắc bột phấn gì đó lên người Lan Thu, chỉ một chút sau, Lan Thu đã có thể phát ra tiếng nói. Bà ta cố gắng mỉm cười nhìn Kha Nguyệt, giọng có chút run rẩy hỏi: "Tiểu Nguyệt, đêm hôm rồi, con đến đây là có chuyện gì sao?"
"Đúng vậy, ngoại bà. Là vì ta nghe tin có người muốn giết ta, cho nên ta liền đến xem thử." Kha Nguyệt khẽ nháy mắt với Lan Thu một cái.
"Ai, ai lại dám giết con, nói với ta, ta chắc chắn sẽ giúp con." Lan Thu làm bộ phẫn nộ nói.
Kha Nguyệt thấy bà ta hiện tại vẫn muốn giả ngốc thì tươi cười: "Đằng, chàng xem ngoại bà của ta muốn giúp ta nha!"
Vương Tử Đằng cũng cong khóe môi đến cạnh Kha Nguyệt ôm lấy eo cô nói: "Nếu bà ta thích giúp đỡ nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-nu-vuong/965805/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.