Khi lên đến đất liền, hai người tìm một nơi không ai chú ý, Kha Nguyệt liền mang mọi người ra khỏi Ngọc Thạch Ấn. Cô cùng Tử Duệ cũng tháo bỏ lớp dịch dung, hướng đến Thiên Điện. Mà mấy người Phong Cẩn sau khi ra ngoài liền đi về Lôi Điện.
Thiên Điện lúc này, hắc y nhân canh giữ bên ngoài thấy chủ mẫu cùng Bình Vương đến đây thì cung kính hành lễ, sau đó để họ vào bên trong. Kha Nguyệt vừa vào đến, đã có một đạo thân ảnh đến bên cạnh cô, không nói hai lời mà ôm cô vào trong lòng, bất chấp có mấy ánh mắt đang nhìn vào. Không nói cũng biết đạo thân ảnh kia chính là Vương Tử Đằng.
"Nguyệt Nhi, thật nhớ nàng!" Giọng nói trầm thấp, còn có chút ủy khuất vang lên bên tai Kha Nguyệt, chọc cho cô phì cười.
"Đằng, chàng như vậy, thật giống một tiểu hài tử!" Kha Nguyệt cười nói.
"Nha đầu, nàng nói vậy là không nhớ ta sao?" Vòng tay của Tử Đằng lại chặt hơn một chút. Hắn thật sự rất nhớ nàng, mấy ngày nay đều đã không gặp nàng, khiến hắn thật sự rất khó chịu.
"Nhớ chàng, nhưng chàng buông ta ra đã, ở đây còn có người đó." Kha Nguyệt vừa bước vào đã bị Tử Đằng ôm lấy, chưa kịp quan sát xung quanh. Hiện nay, tinh thần khôi phục, nhìn thấy một phòng đầy người, khuôn mặt nhỏ nhắn của Kha Nguyệt nhịn không được đỏ lên. Cô thấp giọng bên tai Tử Đằng, hận không thể đào một cái lỗ mà chui xuống.
"Đều là người nhà cả." Tử Đằng cong khóe môi nói, rất hưởng thụ gương mặt ửng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-nu-vuong/965801/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.