Nữ tử đó tiến vào, nhẹ nhàng hành lễ với Tử Đằng: "Hoàng huynh gọi muội đến đây là có chuyện gì vậy?"
"Đứng lên đi. Ta muốn muội gặp tẩu tử của muội, cũng tiện thể nếu muội muốn luyện võ, có thể đến chỗ nàng." Tử Đằng nói.
Lúc này Vương Ngọc Yên mới để ý trong Tử Thần Điện còn có một người. Vừa rồi nàng là có chuyện suy nghĩ nên không để ý. Nàng ngẩng đầu lên nhìn người đó, người đó cũng đang nhìn nàng. Hai người bốn mắt nhìn nhau, chỉ trong chốc lát, thần sắc Bình Dương công chúa chợt đông lại, hốc mắt đỏ lên *Nguyệt Nguyệt!*
Nhìn đến hình mặt trăng lưỡi liềm trên trán Kha Nguyệt thì nàng càng thêm khẳng định người trước mắt chính là Nguyệt Nguyệt. Bao nhiêu kỉ niệm giữa hai người chậm rãi hiện về.
"Nguyệt Nguyệt, hình mặt trăng này rất đẹp, cũng rất hợp với cái tên Ám Nguyệt của cậu!" Ngọc Yên cười nói, sau đó sờ lên hình mặt trăng trên giấy.
"Vậy mặt trăng lưỡi liềm này sẽ là của mình, còn hình trăng tròn sẽ là của cậu, có được không. Mình thấy hình trăng tròn này rất hợp với cậu." Kha Nguyệt cười nói.
"Được!" Ngọc Yên cười vui nói. Đây là lúc tổ chức bắt lấy mỗi người một ký hiệu riêng để trong lúc họ mất do làm nhiệm vụ còn có thể xác định được danh tính.
"Tiểu Nguyệt, chúng ta cùng xuống hoàng tuyền." Ngọc Yên nói, giọt nước mắt lăn dài trên má. Lúc này Kha Nguyệt đã nửa tỉnh nửa mê, không cảm nhận được điều gì.
Thấy Kha Nguyệt như vậy, Ngọc Yên ngước mặt lên nhìn người đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-nu-vuong/965788/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.