Chương trước
Chương sau
Vòng đầu tiên đã loại mất 50 người, tiếp theo là đến vòng thứ 2. Sau khi loại 50 người, Đông Nhạc quốc còn lại nhiều người nhất, là 100 người, còn lại các đế quốc khác còn khoảng 90 người.
Kha Nguyệt lại lên đài bốc thăm, sau lần bốc thăm này cô hơi nghi ngờ cô và Bắc Chu quốc kiếp trước có thù oán. Vì sao hai lần đều bốc phải đối thủ của Bắc Chu quốc vậy.
Lên đài thi đấu, cô không nói nhiều, sau khi trọng tài hô bắt đầu, cô dùng tốc độ cực nhanh đến gần đối phương, sau đó ép người kia ra khỏi đài thi đấu. Đấu xong lượt của mình rồi cô lại về chỗ ngồi xuống, chăm chú xem những trận đấu khác. Đang xem, bỗng nhiên đằng sau lưng phát ra tiếng nói trầm thấp, chỉ đủ cho một mình Kha Nguyệt nghe thấy: "Chủ mẫu, chủ thượng nói muốn gặp người sau trận tỷ thí sáng nay."
Nghe giọng nói này, cô nhận ra, người đằng sau cô chính là Hắc Tử. Nghĩ một chút, cô khẽ gật đầu. Hắc Tử thấy vậy thì nhẹ thở ra một hơi, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi. Lúc này trên người hắn là bộ quần áo của một tên thị vệ, mà mọi người lại đang tập trung xem trận đấu trên kia, không ai để ý đến bên này. Chỉ có duy nhất Vương Tử Đằng là chăm chú nhìn về phía Kha Nguyệt, thấy nàng khẽ gật đầu, trong lòng liền thoải mái hơn một chút.
Trận tỷ thí đã xong, mọi người liền ra về nghỉ ngơi. Buổi chiều còn có trận đấu luyện đan, luyện khí, thuần thú,... Kha Nguyệt bên này sau khi về phòng trọ được không bao lâu thì có một thân ảnh theo đường cửa sổ mà vào phòng cô. Nghe tiếng động, cô khẽ lên tiếng: "Chàng đến rồi!" Sau đó mỉm cười nhìn Tử Đằng.
"Ta, ta không cố tình giấu nàng chuyện thân phận của ta. Nguyệt Nhi nàng..."Tử Đằng còn chưa nói xong, Kha Nguyệt đã phá lên cười.
"Nguyệt Nhi không trách chàng, chàng không cần phải gấp như vậy. Chỉ là lúc đó ta bất ngờ nên không kịp phản ứng mà thôi." Kha Nguyệt tiến lại gần Vương Tử Đằng.
"Nàng thật sự không trách ta?" Vương Tử Đằng như không tin hỏi.
"Ta không trách chàng, ta tin chàng." Kha Nguyệt cười nhẹ nói. Đúng thật khi cô biết Tử Đằng là hoàng đế cô có hơi sốc một chút, có hơi giận một chút. Nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, cô lại không giận dỗi được nữa. Không phải Tử Đằng nói đến tỷ thí tứ đại đế quốc sẽ cho cô biết thân phận thật sự của chàng sao? Hôm nay, chàng mặc dù lo lắng khi cô biết chành là hoàng đế, có thể cô sẽ không thích, nhưng vẫn giữ lời mà cho cô biết thân phận của chàng không hề vì lo sợ mà lại tiếp tục giấu cô. Cô biết, nếu Tử Đằng muốn giấu, dù cô có muốn biết cũng không được, nhưng chàng đã không giấu cô. Đây là sự tôn trọng mà Tử Đằng dành cho cô, cô đã rất vui vì điều này, cũng rất cảm động. Chàng ngồi bên trên mà cứ thấp thỏm lo âu nhìn về phía cô, cô đều biết. Sau đó chàng sai Hắc Tử đến hỏi cô có muốn gặp chàng hay không thì cô suýt phì cười, rốt cuộc người này lo lắng đến mức nào rồi?
"Vậy sao lúc nãy nàng không nhìn ta một lần nào? Làm ta nghĩ nàng đang giận ta, ta đã rất lo lắng." Vương Tử Đằng ai oán lên tiếng.
"Chàng là hoàng đế, ta cứ chốc chốc lại nhìn chàng, mọi người sẽ nghĩ ra sao chứ?" Kha Nguyệt lườm hắn nói. Người này lo lắng một chút là quên cả suy nghĩ luôn hả?
"Chàng yên tâm, ta tin chàng." Kha Nguyệt ôm cổ hắn nói.
"Ta thật sự rất vui!" Vương Tử Đằng ôm lấy Kha Nguyệt, vùi mặt vào hõm cổ nàng hít một hơi thật sâu rồi nói: "Ta nghe nói nàng muốn tham gia tỷ thí luyện đan."
"Đúng vậy, nếu như ta đứng nhất tỷ võ, Tiên Các chắc chắn sẽ không chọn ta vào tổng bộ. Vậy thì, phải chọn một mục khác để tham gia chứ. Ta nhất định phải vào được Tiên Các." Trong lời nói của Kha Nguyệt đầy sự kiên định.
"Được rồi, nhưng nàng cũng phải cẩn thận có biết không." Vương Tử Đằng yêu chiều nói.
"Ta biết rồi, chàng yên tâm, ta đã có chuẩn bị cẩn thận rồi. Người của Quỷ Các cũng đã sẵn sàng rồi." Kha Nguyệt nói.
"Đúng rồi, sao ta có thể quên, Nguyệt Nhi của ta chính là các chủ của Quỷ Các đây. Nhưng nàng vẫn phải cẩn thận đấy, ta sẽ sai người đi theo bảo hộ nàng. Nàng yên tâm, trong Tiên Các cũng có người của ta, hắn sẽ giúp đỡ nàng." Tử Đằng cười cười nhìn cô.
"Tiên Các cũng có người của chàng? Là ai vậy?" Kha Nguyệt tò mò hỏi.
"Chính là ngũ đệ của ta, hắn giữ một chức vị không nhỏ trong Tiên Các." Tử Đằng nói
"Tối nay sẽ để nàng gặp ngũ đệ, giờ ta phải về rồi. Nàng nghỉ ngơi đi, chiều còn tham gia tỷ thí, tối ta sẽ đến gặp nàng." Tử Đằng hôn nhẹ lên má cô nói.
"Được, chàng mau đi. Nếu không, mấy thái tử kia sẽ nghi ngờ." Kha Nguyệt nói.
Nghỉ ngơi nửa canh giờ, sau đó cô bắt tay vào việc dịch dung. Sau hai khắc, cô cuối cùng cũng hoàn thành xong, trong gương bây giờ là một nữ tử xinh xắn. Có một chút gì đó đáng yêu, khiến mọi người nhìn vào liền cảm thấy rất thoải mái. Xong xuôi, Kha Nguyệt thay một bộ y phục khác, rồi đi đến nơi tổ chức thi đấu. Tỷ thí luyện đan vòng đâu sẽ giữ lại 200 người, loại 100 người. Và vòng đầu sẽ luyện đan dược cấp 5 trước, sau đó sẽ dần dần tăng cấp. Điểm số, thắng thua sẽ dựa vào các nhà thẩm định đan dược ở phía trên, xem viên đan dược đó là đan dược sơ cấp, trung cấp hay cực phẩm. Vòng cuối cùng sẽ luyện chế đan dược cấp 9, Kha Nguyệt hiện giờ đã luyện chế được đan dược cực phẩm cấp 9, sắp đột phá lên cấp 10. Có thể nói, lần này cô nắm chắc phần thắng. Nhưng cô không phải vì vậy mà chủ quan, cô vẫn rất cẩn thận trong việc lựa chọn dược liệu.
Trận tỷ thí này là luyện Phục Hồi đan, đan dược cấp 5. Các thí sinh đã ngồi xuống dưới sàn thi đấu, cô cũng không muốn quá mức nổi bật lúc này, nên cô cố tình thả chậm tốc độ. Đến khi gần một nửa người đã luyện chế xong, rời khỏi sàn thi đấu Kha Nguyệt mới đóng nắp lọ đan dược, đưa lên cho giám định kiển tra, cô thành công lọt vào vòng trong. Kha Nguyệt luyện chế xong thì ra về, tỷ thí luyện đan không giống tỷ võ. Luyện đan xong có thể về luôn, không cần phải ở lại. Ngày kia sẽ là vòng thứ hai của tỷ thí luyện đan, cô giờ phải về nghỉ ngơi, sáng mai còn có tỷ võ.
Cô về quán trọ, xóa bỏ dịch dung đang muốn vào Ngọc Thạch Ấn thì ngoài cửa vó tiếng gõ. Cô đeo mạng che mặt vào, rồi ra mở cửa thì thấy một nữ tử xa lạ đang đứng trước cửa phòng: "Hai vị là?"
"Cô nương là Nguyệt Nguyệt?" Nữ tử đó hỏi, ánh mắt nhìn Kha Nguyệt đầy sự căm hận.
Kha Nguyệt gật đầu: "Tôi là Nguyệt Nguyệt, không biết cô nương có chuyện gì muốn nói với tôi?"
"Hừ, nguồn huyễn lực của ca ca ta là do ngươi phá?" Ánh mắt nàng ta sắc lạnh, nhìn chằm chằm Kha Nguyệt
Nghĩ một chút, cô mới nhớ ra, đây chắc là muội muội của tên sáng nay nhạo báng cô đây.
"Là ta phá." Kha Nguyệt không chút sợ hãi trả lời.
"Ta sẽ bắt ngươi phải trả giá, vì đã động đến ca ca của ta. Bắc Chu quốc cũng không tha cho ngươi đâu?" Nàng ta gằn giọng, khuôn mặt xinh đẹp vì tức giận mà trở nên vặn vẹo.
"Ngươi nói xong chưa, nếu xong rồi thì ta đi vào, ta còn muốn nghỉ ngơi." Kha Nguyệt không kiên nhẫn nói.
"Ngươi khinh thường ta? Haha, từ trước đến giờ chưa có người nào dám khinh thường ta. Người dám khinh thường ta cũng đã không còn sống trên đời này nữa rồi." Nàng ta cười lớn.
"Nếu thật sự muốn báo thù, thì hãy thể hiện trên trận đấu. Đến đây đe dọa ta như vậy, chỉ càng thể hiện một điều rằng, ngươi đang hoảng loạn mà thôi." Kha Nguyệt nhếch môi nói, sau đó không để nàng ta nói gì thêm mà đóng cửa luôn. Để nàng ta bên ngoài đang giận dữ mà không có chỗ phát tiết, chỉ đành ra về, trước khi về còn nói: "Ta nhất định sẽ khiến ngươi phải chết!"
Kha Nguyệt làm như không nghe thấy, gọi Dạ Tuyết và Linh Tiên canh cho mình, sau đó cô lắc mình vào Ngọc Thạch Ấn, vừa tu luyện vừa nghỉ ngơi. Tiểu Ngọc cũng đã vào bên trong này, đang chơi với Tiệu Bạch, Tiểu Hắc và Tiểu Cầu bên kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.