Vương Tử Đằng như không tin vào tai mình, nhìn Kha Nguyệt chằm chằm hỏi: "Nàng vừa nói gì cơ?" "Ta nói, ta có thể thử chấp nhận huynh bước vào cuộc sống của ta." Kha Nguyệt lặp lại lời vừa rồi. "Thật sao!" Vương Tử Đằng vẫn không tin, hỏi lại một lần nữa. "Thật sự, nhưng mà ta cũng muốn nói rõ ràng với huynh. Ta có thể chấp nhận thử, nếu thử sai chúng ta vẫn có thể là bằng hữu, sẽ vẫn giống như bây giờ." Kha Nguyệt nói. Vương Tử Đằng giang tay ôm Kha Nguyệt vào lòng nói nhẹ bên tai nàng: "Sẽ không, sẽ không sai." Kha Nguyệt thấy hắn có cảm giác bất an liền vỗ vỗ lưng hắn nói tiếp: "Huynh nghe ta nói đã. Ta có thể đồng ý một lúc nào đó huynh không còn tình cảm với ta, có thể có tình cảm với một nữ tử khác. Nhưng ta không chấp nhận việc huynh vì nữ tử khác đó mà vô cớ hãm hại ta, phản bội ta. Nếu như huynh làm vậy dù chỉ còn một hơi thở ta cũng sẽ không tha cho huynh. Nếu có nữ tử khác, huynh chỉ cần nói với ta, nếu không nói mà vẫn lừa dối ta, ta tuyệt đối không bỏ qua. Khi huynh nói với ta, ta sẽ tác thành...ưm" Vương Tử Đằng càng nghe cơn tức giận càng tăng cao, cái gì mà nữ tử khác, cái gì phù hợp hơn nàng, đến cuối cùng nghe nàng nói câu kia, nàng sẽ tác thành cái gì hắn nhịn không được mà dùng miệng chặn lại những lời lẽ kia. Lần hôn này hắn không nhẹ nhàng như hai lần trước, lần này hắn mạnh mẽ mà hôn lấy nàng như trừng phạt vì nàng đã nói ra những lời không hay kia. Kha Nguyệt lần này cũng không tránh né hắn nữa, để mặc cho hắn hôn. Đến khi thấy Kha Nguyệt đã sắp hết hơi, Tử Đằng mới buông ra nói: "Nàng nghe cho kỹ đây, nữ nhân của ta chỉ có nàng! Cho nên những gì nàng nói lúc nãy, căn bản sẽ không bao giờ xảy ra." Kha Nguyệt nằm trong lòng hắn thở gấp mấy hơi, nghe được câu nói kia của Tử Đằng, cô ngước đầu lên nhìn hắn. Ánh mắt hắn kiên định nhìn cô, khiến Kha Nguyệt khẽ cười: "Ta chỉ muốn nói cho chàng biết suy nghĩ của ta. Để về sau nếu thật sự có chuyện thì sẽ không có gì hối hận." Ngón tay trắng nõn mịn màng khẽ miết bờ môi cương nghị kia: "Ta muốn chàng biết rằng, nếu có ta thì sẽ không có những nữ nhân khác. Nếu có nữ nhân khác thì sẽ không có ta. Ta tuyệt đối không cùng chung nam nhân với người khác, kể cả ta có yêu nam nhân đó thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không. Ta lại càng không chấp nhận sự phản bội, khi hết yêu ta mà vì cố kỵ thân phân của ta, rồi lén lút sau lưng ta yêu nữ nhân khác. Vậy thì thà rằng cứ nói thẳng với ta, ta sẽ không nháo, không tức giận chỉ đơn giản là ta sẽ buông tay chàng, và không bao giờ nắm lại nữa. Nhưng ta cũng sẽ không cho phép ai đến quyến rũ nam nhân của ta, cho nên nếu chàng thương xót một người trong số họ, nói với ta, ta sẽ thành toàn cho hai người. Còn nếu chàng không nói gì, thì đừng trách ta tàn nhẫn, những nữ nhân khác dám đến gần chàng, ta sẽ không nhân nhượng." "Bàn tay này dù nàng có muốn buông, ta cũng sẽ không cho phép nàng buông. Ta chỉ là của nàng, của một mình nàng." Vương Tử Đằng vươn tay chạm nhẹ vào cái mũi nhỏ xinh xắn của nàng. Hắn cũng sẽ không bao giờ phản bội nàng. Rồi lại nói: "Còn có ta sẽ không trách nàng tàn nhẫn, vì trong mắt ta chỉ có nàng. Nàng đối với những nữ nhân kia thế nào ta đều không để ý, ta không vừa mắt một ai ngoại trừ nàng, nàng cứ việc xử lý, Vương Tử Đằng ta chống lưng cho nàng." Kha Nguyệt nghe thế thì cười ngọt ngào, chủ động ôm Tử Đằng. Hai thân ảnh ngồi ôm nhau trong xe ngựa, khiến bầu không khí trong xe ngựa là một mảng nhu hòa. Lâu lâu mấy người bên ngoài lại nghe thấy tiếng cười khẽ từ bên trong truyền ra. Cứ như vậy, xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại ở trước cửa Lưu Ly Phường. Kha Nguyệt chào tạm biệt Vương Tử Đằng sau đó cô quay người vào bên trong, lên phòng, dịch dung xong xuôi rồi cô lại dẫn theo mấy người Tiểu Cửu về Lâm gia. Vương Tử Đằng nhìn bóng dáng nhỏ bé kia trong tim liền ngọt ngào một trận. Cuối cùng nàng cũng đã chấp nhận hắn, chấp nhận để hắn bên cạnh yêu thương và bảo vệ nàng. Kha Nguyệt về đến Lâm gia, sau khi đến viện của lão phu nhân xong thì về Hàm Hương Viện. Phân phó Tiểu Nhi và Tiểu Lan canh bên ngoài, cô liền lên giường đánh cờ với chu công. Hôm nay cô thật sự mệt mỏi, cần nghỉ ngơi một chút lấy lại tinh thần. Cô cứ như vậy ngủ thẳng đến bữa tối, khi Tiểu Cửu vào gọi cô mới mở mắt. Ăn tối xong cô chỉ để mấy người Tiểu Cửu bên cạnh, còn lại đuổi hết ra ngoài, cô không gọi, không ai được phép bước vào. Còn để cho hai người đứng ngoài cửa canh chừng, nếu có chuyện gì thì bẩm báo. Trong viện của cô hiện giờ toàn bộ đều là người của cô, chỉ có duy nhất Tiểu Mai chắc là người của Lan Thu cài vào. Cho nên cô cũng không lo lắng, bọn họ dư sức đối phó với Tiểu Mai. Ở bên trong cô đưa mấy người Tiểu Cửu vào trong Ngọc Thạch Ấn để họ chuyển hóa nội lực thành huyễn lực, cô cũng tu luyện luôn. Mẫu thân của cô cũng ở trong này tu luyện, Tiểu Ngọc thấy có người vào cũng rất vui vẻ. Cứ như vậy Kha Nguyệt trải qua nửa tháng trong an nhàn. **************** Bên này, sau khi đến Lưu Ly Phường, Vương Tử Đằng không về Thiên Điện mà là về hoàng cung. Dù có ngũ đệ giúp hắn quản việc nhưng hắn cũng nên về xem. Vừa mới vào đến ngự thư phòng, một giọng nam tử ai oán vang lên: "Hoàng huynh, rốt cuộc ngôi vị này là của huynh hay là của đệ đây! Giờ huynh mới về, huynh có biết mấy nữ nhân trong hậu cung của huynh phiền như thế nào không. Đệ suýt chút nữa không kìm được mà xử lý các nàng. Giờ huynh về rồi, ngôi vị này trả lại cho huynh." Nam tử có gương mặt giống y hệt Vương Tử Đằng đang mặt mày ai oán nhìn hắn. "Không phải đệ cũng rất hứng thú sao?" Vương Tử Đằng nhếch mép cười nói. "Đệ có hứng thú lúc nào? Đúng rồi mới sáng nay, đại thần trong triều dâng tấu muốn huynh tuyển tú. Họ bảo hậu cung ít người, lại chưa có phi tần nào mang thai long tự, nên mong huynh tuyển thêm tú nữ vào cung hậu hạ. Đệ đã tìm cách từ chối họ cho huynh rồi đấy." Vương Tử Duệ nói. "Nhưng trong hậu cung đúng là không có mấy người, phân vị cao lại có mỗi Huệ phi và Lệ quý phi, còn lại mấy người chỉ từ phân bị tần trở xuống. Hậu cung của huynh đúng là hậu cung hẻo lánh nhất mà đệ từng thấy." Vương Tử Duệ thở dài châm chọc nói. "Ta thấy Bình vương phủ của đệ còn không có đến một bóng dáng nữ tử. Thế nào, có cần ta nạp vào vương phủ của đệ mấy nữ nhân cho đỡ buồn chán hay không?" Vương Tử Đằng không để ý đếm châm chọc của Vương Tử Duệ bĩnh tĩnh nói. "Haha, không, không cần, nhiều nữ tử quá rất đau đầu." Vương Tử Duệ cười trừ nói, hắn mới không cần nữ nhân vào vương phủ của hắn làm loạn. "Bao giờ huynh mới mang tẩu tử về cho đệ đây, như vậy đệ cũng sẽ không phải giả thành huynh nữa. Đệ cũng cần đi tìm vương phi." Vương Tử Duệ đáng thương nói. "Đệ yên tâm, khi nào tẩu tử của đệ đến, ta đảm bảo sẽ cho đệ được thỏa thích đi tìm vương phi của đệ." Vương Tử Đằng cười nói. Đây là Vương Tử Duệ, đệ đệ ruột của hắn. Lúc đó phụ hoàng phong hắn làm thái tử, nhưng đồng thời cũng không để ngũ đệ ra bên ngoài lập vương phủ mà để đệ ấy ở lại trong cung, rồi phong đệ ấy làm Bình vương. Lúc đấy ai cũng đoán ra được ý của phụ hoàng. Đó chính là một khi thái tử là hắn đây nếu có chuyện gì không may xảy ra, ngũ đệ sẽ là người được phong lên làm thái tử. Riết rồi hai huynh đệ cũng đã quen với việc này. Nhưng huynh đệ hắn rất hòa thuận, mọi người đều nghĩ rằng sẽ vì ngôi vua mà hắn và ngũ đệ tranh chấp nhưng khiến bọn họ thất vọng rồi. Đến khi hắn lên ngôi, ngũ đệ mới ra ngoài lập phủ riêng, nhưng hắn lâu lâu lại gọi đệ ấy vào cung cùng xử lý chính sự, sau đó khi có chuyện ra ngoài, hắn trực tiếp để ngũ đệ dịch dung, giả làm hắn rồi hắn đi ra bên ngoài. Cho đến nay mọi người chỉ biết Bình Vương hay cùng hoàng đế hắn thương nghị xử lý chính sự, nhưng không biết rằng có đôi lúc vị hoàng đế trước mặt họ chính là Bình Vương. Mọi chuyện cứ như thường ngày mà diễn ra, mỗi ngày trôi qua đều rất an nhàn. Có đôi lúc Vương Tử Đằng sẽ lẻn vào Hàm Hương Viện của Kha Nguyệt để gặp nàng. Nhưng ai biết được những ngày bình yên này chỉ là những ngày bình yên hiếm hoi đối với Kha Nguyệt. Sau đó lại có những chuyện rắc rối bắt đầu ập đến.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]