Chương trước
Chương sau
Hai người lại theo lối đi cũ mà đi ra ngoài. Đến đây, cô mới nhớ ra họ biết cách mở mất thất khi ở trên kia nhưng không biết khi ở dưới thì mật thất này mở như thế nào. Kha Nguyệt thở dài một tiếng, quay sang nhìn Lâm Hùng cười trừ: "Hì, chúng ta lại chia nhau ra tìm đi biểu huynh."
Thấy biểu hiện của Kha Nguyệt, Lâm Hùng buồn cười, cũng chia nhau ra tìm nút mở. Được một khắc, rốt cuộc Lâm Hùng cũng tìm được một cái giống như nút công tắc. Liền gọi Kha Nguyệt: "Biểu muội, muội xem đây có phải không."
Kha Nguyệt đến xem xét, cảm giác cái cần gạt này giống với cái cần gạt trong bụi dặm kia: "Chắc đúng đó, chúng ta cứ thử mở xem." Kể cả mở nhầm, có sập mật thất, cô còn có Ngọc Thạch Ấn mọi người đều có thể không sao. Mà sập như vậy Lan Thu chắc chắn sẽ không thoát khỏi liên can, vì cơ bản tại bà ta xuống đây xong mật thất mới bị sập. Lúc đó cô xem bà ta sẽ đối mặt với Tiên Các như thế nào.
Lâm Hùng gạt cần gạt, quả thật cửa mật thất mở ra. Cũng may Tiểu Bạch, Tiểu Hắc đã tạo ảo cảnh, mọi người cũng sẽ không biết là mật thất bị mở. Ra đến bên ngoài, hai người không ai nói với ai, liền hướng viện của Lâm Lăng, vận khinh công đi tới. Cô biết chuyện hôm nay, không thể giấu ngoại công cùng vị biểu huynh này được. Nên rất thành thật đến viện của ngoại công kể rõ đầu đuôi sự tình.
Vào đến viện của Lâm Lăng, đèn trong phòng còn sáng. Ông hay thức muộn nên giờ này thư phòng vẫn sáng đèn không có gì là lạ. Lâm Hùng cùng Kha Nguyệt đến trước cửa thư phòng của ông, để tên thị vệ nhìn thấy liền nói: "Nhị thiếu gia, tiểu...thư" Tên thị vệ nhìn đến Kha Nguyệt thì ngơ người. Hắn biết người này, đây chẳng phải là Nguyệt Nguyệt cô nương sao.
"Ngươi vào bên trong, bẩm báo với gia gia, ta đến là có chuyện muốn báo với người." Lâm Hùng đứng lên trước mặt Kha Nguyệt, chắn tầm mắt tên thị vệ kia, lạnh giọng nói. Tên thị vệ kia biết mình thất thố liền cúi người, vào bên trong bẩm báo. Một lát sau đi ra, tên thị vệ đó nói: "Lão gia nói hai vị có thể vào bên trong ạ!"
Lâm Hùng cùng Kha Nguyệt vào bên trong. Khi đi ngang qua tên thị vệ, Kha Nguyệt dừng lại, cười một cái. Tên thị vệ nhìn thấy nụ cười này thì có cảm giác chột dạ nhưng chưa đến một giây sau, hắn đã nằm dưới đất, trên cổ là một vệt cắt dài. Kha Nguyệt lạnh lùng nhìn tên thị vệ, sau đó kéo theo hắn vào bên trong.
Vào đến bên trong, thấy Lâm Lăng vẫn đang đọc sách chưa ngẩng đầu lên. Lâm Hùng cùng Kha Nguyệt cúi người hành lễ: "Gia gia/Ngoại công"
Nghe thấy giọng nói của nữ tử, Lâm Lăng nhíu mày nhìn lên. Nhìn đến khuôn mặt cô thì cả kinh, quyển sách trên tay rơi xuống. Ông kích động bước đến trước mặt cô, mặc kệ tên thị vệ bị nữ tử trước mặt lôi vào kia, nhìn nàng lắp bắp nói: "Hi...Hi Nhi!"
"Gia gia, nàng là Tiểu Nguyệt. Không phải đường cô." Lâm Hùng hướng Lâm Lăng nói
"Sao? Đây là Tiểu Nguyệt nhưng Tiểu Nguyệt không phải...(là diện mạo khác sao?)" Nuốt mấy chữ cuối vào trong, sắc mặt ông ngưng trọng: "Chẳng lẽ nàng ta do Lan Thu phái đến?"
Thấy ông như vậy Kha Nguyệt cùng Lâm Hùng nén cười. Lâm Hùng nói với ông chuyện trong mật thất.
"Ra là con dịch dung, đứa nhỏ này, sao lại phải dịch dung như vậy." Lâm Lăng dở khóc dở cười nói. Ông còn suýt nhầm tưởng người đang trong Hàm Hương viện kia là người của Lan Thu.
"Gia gia, con còn chưa nói với người một chuyện." Lâm Hùng cười nói
"Hả chuyện gì vậy?" Lâm Lăng quay sang hỏi
"Nàng còn là Nguyệt Nguyệt tiểu thư, đồ nhi bảo bối của Phong điện chủ. Nữ chủ nhân của Ám Nguyệt điện!" Lâm Hùng nhẹ nhàng nói ra. Nhưng Lâm Lăng lại không phản ứng được nhẹ nhàng như vậy.
Lâm Lăng chính thức ngẩn người. Cũng không thể trách ông, đợt trước lúc Lôi Điện phát đi thiếp mời tời dự lễ bái sư, bá quan văn võ trong kinh thành đều được mời đến. Duy chỉ có phủ thừa tướng là không thấy thiệp mời, hại ông khó hiểu, không biết mình có đặc tội gì đến Lôi Điện không. Hiện tại ông đã hiểu ra, căn bản là mình không đắc tội gì họ, mà là do đứa cháu gái này không muốn bị ông nhận ra thân phận. Lâm Hùng cũng chỉ là tình cờ nhìn thấy nàng, nên mới có thể nhận ra nàng.
"Nha đầu ngươi, còn không nói cho ngoại công biết sớm. Vậy hai rương đồ kia đi đến Lưu Ly Phường thật uổng công một chuyến. Ta còn đang lo sợ Nguyệt Nguyệt cô nương có ghi thù với phủ thừa tướng. Hóa ra Nguyệt Nguyệt cô nương kia lại chính là ngoại tôn nữ của ta. Làm ta lo lắng mất mấy ngày liền căn bản là uổng phí." Lâm Lăng lên án nói.
"Con cũng không cố ý giấu người. Nhưng nếu con không dịch dung, mọi người đều sẽ nhận ra con. Lúc đó Lan Thu sẽ đề phòng, con sẽ không tiện hành động." Kha Nguyệt cười trừ nói.
"Được rồi. Coi như con có lý do chính đáng, tạm thời tha cho con lần này. Mau mau dẫn ta đi gặp mẫu thân con." Lâm Lăng nhìn Kha Nguyệt thúc giục.
"Trước khi đi gặp mẫu thân, ngoại công nên xử lý thi thể tên này trước." Kha Nguyệt chỉ chỉ vào cái xã của tên thị vệ nói.
"À à, được ta liền cho người đi xử lý." Sau đó ông gọi thị vệ thân tín của mình lôi cái xác ra ngoài. Xong xuôi mới nghe tiếng oán thán của Kha Nguyệt: "Người còn đem thị vệ đó để thử bọn con." Lâm Hùng phối hợp gật gật đầu.
"Ta chỉ muốn xem các con có nhìn ra hắn là người của Lan Thu hay không thôi. Ai ngờ con ra tay dứt khoát như vậy, một phát liền lấy mạng hắn." Lâm Lăng cười nói.
Ông lại gọi hai người nữa đứng canh ngoài cửa, có chuyện gì liền bẩm báo, đây là ý tứ của Kha Nguyệt. Sau đó cô liền phất tay đưa cả Lâm Lăng và Lâm Hùng vài Ngọc Thạch Ấn. Hai người thấy không gian bị biến đổi thì bất ngờ. Lâm Hùng không nhịn được nói: "Đây là đâu?"
"Đây là Ngọc Thạch Ấn, là không gian riêng của muội. Mẫu thân đang ở bên trong, ngoại công, biểu huynh mau đi." Kha Nguyệt nói.
"NGỌC THẠCH ẤN!" Lâm Hùng cùng Lâm Lăng kinh ngạc hô to.
"Có chuyện gì sao ạ?" Kha Nguyệt nhíu mày hỏi.
"Tiểu Nguyệt, muội cư nhiên đến Ngọc Thạch Ấn cũng có. Một đôi bướm câu hồn đã đủ làm ta ngạc nhiên rồi giờ còn Ngọc Thạch Ấn. Tiểu muội thật yêu nghiệt." Lâm Hùng vẫn chưa thoát khỏi bàng hoàng nói.
"Cô cô, mẫu thân người đang chờ người kìa." Tiểu Ngọc lên tiếng nói.
"Chúng ta đi gặp Hi Nhi đã!" Lâm Lăng lúc này mới hoàn hồn nói, rồi đi theo Kha Nguyệt vào bên trong.
Kha Nguyệt mở cửa, bên trong đã có một căn phòng, có giường nệm đầy đủ. Cô liền cảm thán sự nghịch thiên của Ngọc Thạch Ấn, đặc biệt là Tiểu Ngọc. Như vậy, không khác gì một thế giới thu nhỏ. Đôi bướm câu hồn thấy Kha Nguyệt vào Ngọc Thạch Ấn thì bay đến bên cạnh cô vui đùa.
"Cô cô, mẫu thân của ngài dưỡng thân thể muốn tốt lắm. Hiện tại đang đi dạo ở vườn hoa bên kia." Tiểu Ngọc nói.
Mấy người họ lại đi đến vườn hoa, chỉ thấy một nữ tử xinh đẹp đang cười đến vui vẻ ở đó. Kha Nguyệt nhìn vậy liền không kìm được, nước mắt lưng tròng nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Mẫu thân!"
Lâm Hi Văn nghe tiếng gọi thì khựng lại, quay đầu lại nhìn. Đập vào mắt bà là ba thân ảnh, chính là người bà nhung nhớ bao năm qua. Một người là nữ nhi của bà, người khác kia đó chính là phụ thân của bà. Lâm Hi Văn không kìm nổi nước mắt, nhanh chóng đi đến trước mặt của Lâm Lăng quỳ xuống giọng khàn khàn nói: "Phụ thân! Nữ nhi bất hiếu, để phụ thân phải lo lắng rồi."
"Được rồi, con đứng lên đi. Bị thương cần phải nghỉ ngơi cho tốt. Con không bị gì là ta yên tâm rồi!" Lâm Lăng cũng khàn khàn nói.
"Đa tạ phụ thân!" Lâm Hi Văn đứng lên, sau đó mới nhìn sang Kha Nguyệt. Đây là nữ nhi bảo bối của bà, bà đã nghe Tiểu Ngọc kể chuyện. Nàng quả thật khiến bà rất tự hào, nhẹ giọng gọi nàng một tiếng: "Tiểu Nguyệt, con chịu khổ rồi!"
"Không khổ, con đều không thấy khổ." Kha Nguyệt cười nói. Sau đó mọi người vào trong đình ngồi hàn huyên. Lúc này Kha Nguyệt mới nhớ ra, nói với Tiểu Ngọc: "Tiểu Ngọc, nếu mẫu thân ta cứ ở trong này, thời gian trong này lại trôi qua nhanh như vậy. Có khi nào chưa tìm được phụ thân thì mẫu thân đã già đi rồi không. Con làm cho thời gian ở đây đồng nhất với bên ngoài đi."
"Cô cô đừng lo, dù trong này thời gian nhanh. Nhưng sự sinh trưởng của con người trong này là đồng nhất với bên ngoài. Nên mẫu thân của người cũng sẽ không già đi đâu." Tiểu Ngọc cười nói.
Được rồi, cô lại bị Tiểu Ngọc nhạo báng. Haizzz có ai làm chủ nhân mà suốt ngày bị nhạo báng như cô không.
Hàn huyên một lúc, Kha Nguyệt lại đưa Lâm Lăng và Lâm Hùng ra ngoài. Sau đó cô và Lâm Hùng về lại biệt viện của mình. Giờ chỉ còn tìm phụ thân và đối phó với Lan Thu cùng Tiên Các. Khổ một nỗi, cô hỏi mẫu thân như thế nào thì mẫu thân cũng không chịu nói phụ thân cô ở đâu, chỉ nói đúng một câu: "Ta tin, phụ thân con sẽ đến tìm chúng ta." . ngôn tình ngược
Cô về đến Hàm Hương Viện, Tiểu Cửu cùng mấy người Linh Tiên đều thở ra một hơi. Nhìn Kha Nguyệt một lượt thấy tiểu thư nhà mình không có thương tích gì mới yên lòng đi nghỉ ngơi.
Kha Nguyệt khi về phòng lắc mình vào Ngọc Thạch Ấn, nói Tiểu Ngọc giúp cô canh bên ngoài. Cô cần nghiên cứu phương pháp luyện đan dược, cô còn muốn luyện cho mọi người ở Lôi Điện, ừ còn có người của Thiên Điện nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.