Chương trước
Chương sau
Kha Nguyệt nghiên cứu sách trong vòng một ngày, rốt cuộc cũng tìm ra phương pháp thuần thú. Sau đó cô bắt đầu luyện tập ngự thú thuật, sau ba ngày luyện tập, khi cô chắc chắn đã nắm chắc ngự thú thuật. Cô mới gọi Tiểu Bạch và Tiểu Hắc đang ở chỗ vườn hoa kia lại.
"Tiểu Bạch, Tiểu Hắc, lại đây." Kha Nguyệt gọi đôi bướm.
Thấy cô gọi, bọn chúng đều bay về phía cô, đậu trên tay cô. Kha Nguyệt bắt đầu khởi động ngự thú thuận, từ từ dẫn thần thức của mình vào đôi bướm, từ từ thuần hóa chúng. Sau nửa ngày, cô mở mắt ra, ánh mắt ẩn chứa vui vẻ, Tiểu Bạch với Tiểu Hắc được một đạo ánh sáng trắng bao quanh. Nửa khắc sau, làn sương tản ra, Tiểu Bạch và Tiểu Hắc lại lớn thêm, trên đầu chúng hiện ra viên ngọc tam giác. Tiểu Ngọc thấy vậy thì cao hứng. Kha Nguyệt cười cười, ra lệnh cho đôi bướm:"Tiểu Bạch, Tiểu Hắc, giúp ta tạo một màn ảo cảnh khiến Tiểu Ngọc không nhìn thấy ta."
Từ trên người đôi bướm kia, một loạt sương nhẹ tỏa ra sau đó biến mất, sau đó Tiểu Ngọc đúng thật không còn nhìn Kha Nguyệt, liền hưng phấn hô: "Cô cô, chúng thật lợi hại."
"Được rồi, thu lại ảo ảnh đi." Kha Nguyệt lại nhẹ nhàng nói.
Một màn sương nữa lại tỏa ra, Kha Nguyệt lại hiện ngay trước mắt của Tiểu Ngọc. Cô bé hưng phấn chạy đến ôm Kha Nguyệt một cái rồi lại vui đùa với đôi bướm. Phương pháp thuần thú của cô vừa rồi là phương pháp thuần thú thượng cổ. Thuần thú là dùng ngự thú quyết để thuần hóa chúng, khiến cho chúng bỏ hết phần hoang dã trong thân thể, cũng là làm cho thú vật hoàn toàn thuần phục con người. Hiện giờ cô có phương pháp thuần thú thượng cổ. Cô có sức mạnh thế nào, thì thú của cô cũng sẽ được thừa hưởng sức mạnh đó. Giờ cô đã tu luyện huyễn lực trung cấp, có thể nói mức độ làm ra ảo cảnh của đôi bướm đã đạt mức cao cấp, rất ít thứ có thể phá được ảo cảnh của chúng.
Kha Nguyệt đang muốn tìm hiểu thêm một chút về các loại thú vật. Giờ cô mới biết, nơi cô xuyên đến căn bản không phải thời cổ đại ở trên trái đất. Mà là một nơi hoàn toàn khác với trái đất, nơi đây thú vật đều có linh tính, chúng đều có thể phát ra công kích theo thuộc tính của chúng. Vú dụ thú vật có thuộc tính hỏa sẽ phát ra hỏa công kích. Người tu luyện đến huyễn lực đều có thể thuần thú, và khế ước với chúng. Nhưng thuần thú thì không phải ai cũng có thể làm được, cho nên muốn khế ước được với thú vật thì họ phải có thuần thú sư. Sau khi khế ước, có thể nói chuyện được với khế ước thú của mình qua tâm thức. Mà thú vật cũng lại phân chia theo cấp bậc, linh thú, thần thú,... Đôi bướm câu hồn của cô đều đã đạt linh thú cấp 9, chỉ cần thêm một bậc nữa là nâng cấp thành thần thú. Thú vật cấp thấp đều e sợ thú vật cấp cao mà cấp bậc thần thú rất hiếm, cấp bậc siêu thần thú lại càng hiếm. Cấp bậc càng cao thì uy áp của con thú đó phát ra càng lớn, có khi còn lấn áp cả con người. Nhưng hồi trước khi mới xuyên đến đây, cô cùng Hàn Nghiên luyện tập trong rừng, giết rất nhiều thú vật, nhưng vì sao lại thấy chúng không khác biệt gì so với thú vật nơi trái đất nhỉ. Cũng không thấy chúng có công kích gì lớn, đều không khác gì với thú vật nơi trái đất. Còn có Hàn Nghiên lúc đó cũng không nói gì với cô về mấy chuyện này.
Chỉ là cô không biết, Tiểu Cầu mà Vương Tử Đằng đưa cho cô là một con thần thú. Lúc chúng thú kia đến gần thì nó phóng ra uy áp thần thú, khiến mấy con thú kia không thể làm gì được, mới giống với thú vật ở trên trái đất không thể công kích quá mạnh đến cô. Còn Hàn Nghiên và mấy người Linh Tiên đều nghĩ cô cư nhiên biết tới mấy điều này, nên không ai nói gì với cô. Vào đến kinh thành cũng không có gì phát sinh, cùng lắm là Diệp Vân và Lâm Trúc gây sự mà bọn họ đều chưa đạt đến ngưỡng nội lực cao cấp nên không có khế ước thú.
Đang trong mạch suy nghĩ, tiếng của Tiểu Ngọc đột nhiên vang lên: "Cô cô, bên ngoài Tiểu Cửu tỷ tỷ đang gõ cửa."
Kha Nguyệt nghe vậy thì lắc mình ra bên ngoài nói: "Em vào đi."
"Tiểu thư, tối nay..." Tiểu Cửu vào bên trong, đóng cửa cẩn thận rồi mới lên tiếng.
"Tối nay mọi người ở lại trong Hàm Hương viện, ta sẽ đi một mình. Yên tâm, có Tiểu Bạch và Tiểu Hắc đi theo ta. Sẽ không có việc gì." Kha Nguyệt nói.
"Nhưng tiểu thư, như vậy rất nguy hiểm." Tiểu Cửu lên tiếng.
"Không sao, ta tự có biện pháp. Nếu chúng ta đi đông, như vậy mới nguy hiểm."
"Vậy tiểu thư phải cẩn thận!" Tiểu Cửu trong mắt đầy lo lắng nói.
Kha Nguyệt gật đầu: "Được rồi, đến giờ dùng bữa rồi. Mau ăn, đêm nay còn có việc quan trọng cần làm."
Sau bữa ăn, Kha Nguyệt nói Dạ Tuyết và Linh Tiên canh cửa cho mình, cô ở bên trong chuẩn bị. Sau đó, cô nhảy ra khỏi cửa sổ trong phòng, hướng biệt viện của Lan Thu mà đi tới.
Kha Nguyệt đi vòng từ phía sau biệt viện của Lan Thu mà đi. Dù Lan Thu nói sau canh ba mới đuổi cung nhân đi ra ngoài nhưng cô vẫn đến đó sơm hơn nửa canh giờ. Sau khi lẻn được vào biệt viện của bà ta, cô từ đằng sau viện, vận khinh công nhảy lên trên mái nhà. Phân tích xem phòng ngủ của bà ta rốt cuộc ở chỗ nào. Sau đó cô dỡ xuống một góc mái không dễ bị phát hiện rồi quan sát tình hình bên dưới. Chỉ thấy Lan Thu đang nói thầm với Triệu ma ma: "Ngươi nhớ bảo bọn họ trông chừng cẩn thận, đừng để ai tự tiện lẻn vào đây đêm nay."
"Phu nhân, lão nô đã dặn dò họ rồi. Đều là người của chúng ta phái đến, phu nhân yên tâm. Sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn." Triệu ma ma cung kính nói với Lan Thu.
Bà ta cũng gật đầu nói: "Ta muốn gặp con tiện nhân kia, nói cho nó biết, phu quân của nó sắp không xong rồi. Hahaha." Lan Thu cười rộ lên sau đó lại nói: "Hừ bà ta đã chết, ta cho bà ta nhìn thấy cảnh con gái bà ta tuyệt vọng đến thế nào." Ánh mắt Lan Thu độc ác nhìn về phía một bức họa treo trên tường. Vì Kha Nguyệt ở góc khuất nên không biết bức họa đó là bức họa gì nhưng cô đoán, tám phần đó là bức họa ngoại bà của cô. Nhìn bà ta bây giờ không khác gì một kẻ điên.
"Đúng rồi, Tiểu Lam muốn làm gì trong tiệc sinh thần của Hàn Kha Nguyệt?" Lan Thu sau khi bình ổn lại tâm trạng thì nói.
"Tam tiểu thư nói hôm đó sẽ tặng cho nàng ta một bất ngờ. Người cứ chờ xem kịch vui là được rồi, mọi chuyện tam tiểu thư đã lo liệu ổn thỏa." Triệu ma ma vừa rót trà cho Lan Thu vừa nói.
"Ừ, nha đầu đó làm việc cẩn thận, ta rất yên tâm. Không giống Lâm Trúc, chỉ biết đi nháo sự nhưng lại không có đầu óc. Năm nay nếu không phải vì chuyện của Bình Dương công chúa, có lẽ Lâm Lam cũng đã tiến cung làm phi tần rồi." Lan Thu âm trầm nói.
"Vị Bình Dương công chúa này dù không phải muội muội ruột của hoàng thượng nhưng từ bé đã được ghi danh nuôi dưới trướng của thái hậu, cũng được coi là đích nữ. Hoàng thượng cùng Bình Vương rất sủng ái, còn sủng ái nàng ta hơn Chiêu Hoa công chúa. Nàng ta giờ bị thành như vậy, hoàng thượng không có tâm tình tuyển tú cũng là chuyện bình thường. Nhưng phu nhân yên tâm, tam tiểu thư nhà chúng ta có mệnh phượng hoàng. Ắt hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn." Triệu ma ma an ủi Lan Thu
"Được rồi, cũng sắp đến giờ rồi. Chuẩn bị đi, ta và ngươi cùng xuống mật thất." Lan Thu thấy thời gian cũng sắp đến liền nói: "Hừ nếu không phải trận pháp đó vào ban đêm sẽ yếu hơn, sao ta có thể đi vào lúc muộn như vậy."
Kha Nguyệt ở trên nghe được cuộc đối thoại của hai người thì nhíu mày. Lúc nãy bà ta có nói câu kia, ý là phụ thân có chuyện sao. Bà ta biết phụ thân cô là ai? Kha Nguyệt mang theo nghi vấn tiếp tục theo dõi động tĩnh bên dưới.
Sau đó thấy Lan Thu dập mấy cây nến trong phòng. Một mảng tối đen trước mắt, may mà có ánh trăng, Kha Nguyệt vẫn có thể nhìn thấy hai người kia đi ra ngoài bằng một cái cửa được thông từ phòng ngủ của bà ta ra ngoài vườn. Sau khi ra ngoài, Triệu ma ma lần lần trong bụi cây rậm rạp ngoài vườn. Rồi bỗng nghe một tiếng "Cạch!" một mật đạo từ từ hiện ra. *Hóa ra để nhiều cây cỏ, bụi rạp như vậy là che công tắc mở mật thất* Kha Nguyệt nghĩ thầm.
Sau khi Lan Thu cùng Triệu ma ma đi xuống, mật thất kia lại đóng lại, trở thành hình dạng sân vườn ban đầu. Kha Nguyệt nheo mắt, sau đó nhảy xuống nơi có mật thất, nhẹ giọng gọi "Tiểu Hắc, Tiểu Bạch!"
Rất nhanh chóng đôi bướm xuất hiện bên cạnh cô: "Hai ngươi tạo một ảo ảnh khiến lúc chúng ta xuống mọi người đều không biết đi, ngay cả với Lan Thu."
Đôi bướm chưa kịp làm gì thì Kha Nguyệt đã thu chúng vào lại trong Ngọc Thạch Ấn. Một quyền đánh thẳng về phía sau. Chỉ thấy người phía sau lại né một cái, rồi cũng tấn công cô. Kha Nguyệt ánh mắt lạnh lẽo, sợi chỉ trong tay cô bắn ra, cũng công kích hắn. Chỉ là sau khi đến gần hắn thì cô bất ngờ, cô thu lực đạo, theo bản năng tránh né một chưởng của hắn sau đó nhỏ giọng: "Biểu ca?"
Người kia sau khi nghe cô gọi cũng bất ngờ, giọng nói này là của: "Tiểu Nguyệt!"
Người đó tháo khăn che mặt, gương mặt anh tuấn hiện lên vẻ lo lắng, đi về phía cô. Mà lúc này Kha Nguyệt cũng đã tháo khăn che mặt. Nhìn rõ cô, Lâm Hùng kinh ngạc: "Sao muội ở đây?"
"Muội muốn tìm mẫu thân, nghi ngờ mẫu thân bị nhốt dưới này nên muội đến đây. Biểu ca cũng là..." Kha Nguyệt nói.
"Gia gia nói có khả năng đêm nay bà ta sẽ hành động, cho nên nói huynh tới theo dõi. Không ngờ nơi này thật sự có mật thất." Lâm Hùng trầm giọng nói.
"Nhưng giờ bà ta ở dưới kia, chúng ta xuống theo có vẻ nguy hiểm. Đợi ngày mai rồi chúng ta tìm cách vào." Lâm Hùng khuyên nhủ.
"Không được, nhất định phải là hôm nay. Vì hôm nay bà ta muốn xuống đây nên mới cho lùi thị vệ, bình thường chỗ này được canh rất nghiêm ngặt. Không muốn cho mọi người biết công tắc mật thất nên bà ta mới cho người rời khỏi." Kha Nguyệt nói, xong sau đó lại gọi Tiểu Bạch và Tiểu Hắc ra. Chúng ra, theo chỉ thị của Kha Nguyệt một làn sương mờ mờ bay ra. Sau đó Kha Nguyệt nghe thấy hai giọng nói vang lên trong đầu: "Chủ nhân, đã xong."
Kha Nguyệt gật đầu, vẫn để đôi bướm bay theo bên cạnh, tay lục vào bụi rậm lúc nãy Triệu ma ma cho tay vào mở công tắc. Tìm kiếm một chút, cuối cùng cô cũng thấy một cái cần gạt, Kha Nguyệt mạnh mẽ đẩy cần gạt xuống, mật thất hiện ra trước mắt hai người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.