Giọt máu loang trên viên đá đó, Kha Nguyệt vẫn không thấy nó có phản ứng gì khác thường, liền muốn lấy đan lô ra luyện đan. Nhưng sau đó, máu ở trên viên đá đó không hiểu sao dung hợp hết vào trong viên đá, một đạo ánh sáng từ chiếc nhẫn phóng ra. Kha Nguyệt bị ánh sáng đó làm chói mắt hai mắt nhắm lại, khi mở ra cô đã thấy mình ở một không gian hoàn toàn khác.
Kha Nguyệt nhíu mày, nhìn không gian trước mắt, nói hẹp không hẹp nhưng rộng cũng không rộng. Trước mặt cô là ba cánh cửa, cô nhìn nhìn một lúc rồi định mở cánh cửa bên tay phải. Chưa kịp mở thì một đạo thân ảnh ôm lấy chân cô. Nhìn xuống thì hóa ra đó là một đứa bé gái khoảng 5, 6 tuổi.
Đứa bé vừa ôm chân cô vừa gọi: "Chủ nhân, chủ nhân!"
"Chủ nhân? Sao ngươi gọi ta là chủ nhân?" Kha Nguyệt ngồi xuống, đối diện với đứa bé hỏi.
"Chủ nhân, ta là người cai quản không gian này. Bị nhốt trong đây đã mấy chục năm, giờ mới có người đến đây." Đứa bé đó ôm cổ cô nói.
"Vậy nơi đây gọi là gì?" Kha Nguyệt thấy đứa bé bầu bĩnh, nhéo cái má của nó hỏi.
"Chủ nhân, nơi đây là Ngọc Thạch Ấn. Là một không gian độc lập, người là chủ nhân của nơi này, về sau người có thể tùy ý ra vào nơi này. Người chỉ cần dùng ý niệm là có thể vào được đây." Đứa bé đó nói.
"Vậy ngươi tên gì?" Kha Nguyệt hỏi đứa bé.
"Ta tên Tiểu Ngọc. Chủ nhân, có người trong này ta sẽ đỡ buồn hơn."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-nu-vuong/965750/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.