"Tiểu thư, Hàn Nghiên cô nương đã về." Một người chạy vào bẩm báo với Kha Nguyệt.
"Để muội ấy vào đi." Kha Nguyệt nói với người đó.
Lúc sau, cô thấy Hàn Nghiên bước vào, trên tay còn cầm một cái bọc gì đó.
"Muội cầm gì trên tay vậy?" Kha Nguyệt hỏi.
"Tỷ tỷ, đây chắc chắn sẽ khiến cho tỷ bất ngờ nha!" Hàn Nghiên cười cười, ánh mắt lấp lánh nhìn Kha Nguyệt.
"Hôm nay, lúc muội từ Hồng Hoang phường đến đây, thì thấy thứ này." Hàn Nghiên mở bọc ra, Kha Nguyệt nhìn vào trong thấy một đôi bướm một trắng một đen đang nằm trong bọc, bộ dáng giống như là sắp không ổn.
Kha Nguyệt nhìn đôi bướm rồi lại nhìn Hàn Nghiên, ánh mắt như muốn hỏi: "Là sao?"
Hàn Nghiên nhìn thấy biểu cảm của Kha Nguyệt, thì thở dài một cái rồi nói: "Đây là đôi bướm có khả năng thôi miên người khác, và cũng tạo ra ảo ảnh, rồi hút người nó muốn vào ảo ảnh mà nó đã tạo ra. Được gọi là bướm Câu Hồn, loài bướm này từ lâu đã không thấy, không ngờ rằng lần này muội lại bắt gặp được, hơn nữa, loài bướm này rất có linh tính, nếu chúng đã nhận định ai là chủ nhân thì sẽ theo người đó cho đến chết. Nếu cứu chữa được chúng, tỷ tỷ có khả năng được chúng nhận định là chủ nhân."
"Ra là vậy, theo như trong sách, loài bướm này còn có độc đúng không?" Kha Nguyệt cũng từng đọc trong một quyển sách có nhắc đến loài bướm này, chỉ là chưa bao giờ nhìn thấy tận mắt.
"Đúng vậy, loại độc đó chỉ khi chúng phòng vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-nu-vuong/965728/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.