“Bên trong ngăn kéo của gian phòng tôi ở, anh đi mở ra mà nhìn.” Thứ tự từ có điểm đảo lộn, suy nghĩ có chút hỗn độn.
“JaeJoong, đã trễ thế này rồi mà cậu vẫn chưa nghỉ ngơi sao? Có vật gì đặt ở trong vậy? Tôi đi xem nhé.”
Quả nhiên hắn không có phát hiện ra.
Vào ngày cuối cùng, tôi đặt một bức tranh ở bên trong ngăn kéo. Trên bức tranh là Jung YunHo, trong trí nhớ của tôi, dáng vẻ kia của hắn rất rõ ràng.
“Đây là tặng cho tôi sao? JaeJoong a, bức tranh trông thật đẹp.” Jung YunHo nhanh chóng nhắn lại, cuối cùng còn thêm một cái mặt cười.
Anh hài lòng lắm nhỉ.
Tôi nghĩ đến vẻ mặt tươi cười của hắn, đôi mắt giống như đá vỏ chai cong lên, lấp lánh.
Rất đẹp.
Tôi không ngừng thở gấp, lần mò bàn phím nơi điện thoại.
“Đương nhiên là tặng cho anh rồi, thích không?” Lại có chút mơ hồ, tôi đưa điện thoại đến gần mình.
“Thích, tranh cậu vẽ tôi đều thích.”
Nga, đây được xem như là lời ngon tiếng ngọt?
Tôi nhìn điện thoại cười cười, mồ hôi lạnh trên thái dương chảy vào trong mắt.
Đau quá, tôi nhắm mắt lại.
“Anh phải để cẩn thận nhé, bản phác thảo có thể sẽ bị phai màu đấy.”
Thử di chuyển chân phải, muốn dựa vào sức lực của nửa thân người còn lại mà đem chính mình kéo vào một chút. Nửa ngày sau, mồ hôi lạnh lại chảy xuống, rơi vào trong mắt, lần thứ hai động vào nhãn cầu, đau đớn dâng lên.
Từ bỏ việc giãy dụa, tôi hoàn toàn đã không thể di chuyển.
“Ừ, tôi nhất định sẽ để thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-mu-the-blind-assassin/187052/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.