Chương trước
Chương sau
Tôi lại mơ thấy giấc mơ đó.
Vẫn không thể chạy trốn, nơi đó giống như một mê cung bị niệm chú, tôi hoàn toàn bị bao vây ở bên trong, không tìm được lối thoát.
Trong lúc tôi đang vội vã tìm xung quanh, tôi nhìn thấy Jung YunHo.
Sao hắn lại ở nơi này? Tôi ở trong mơ cũng đang suy nghĩ vì sao hắn lại ở trong giấc mơ của mình. Nhưng tôi quản không được nhiều như vậy, một phát kéo lấy hắn, nói cho hắn biết rằng tôi không ra được.
Tôi nói thật lâu, cuối cùng là gào lên, nhưng hắn không hề nghe thấy.
Trên thực tế, ngay cả chính tôi cũng không hề nghe thấy. Cuối cùng tôi bỏ cuộc trong việc nói, bắt đầu nắm lấy vai hắn rồi ra sức lắc, nhưng hai mắt của hắn cứ nhìn về phía trước, vẫn chưa từng xoay qua nhìn tôi.
Hắn không nhìn thấy tôi.
Nói chính xác một chút là hắn căn bản không cảm giác được sự tồn tại của tôi.
Tôi càng thêm lo lắng, giãy giụa muốn tỉnh dậy.
Nhìn trần nhà xa lạ sửng sốt vài giây, lại quay đầu nhìn thấy khuôn mặt của Jung YunHo gần trong gang tấc.
Hắn ngủ rất say, toàn bộ hơi thở đều phun lên mặt tôi. Nong nóng, ngưa ngứa. Rất mềm mại.
Chậm chạp đứng lên, liên lụy đến một bộ vị phía sau nào đó, đau đớn lập tức khiến tôi trong nháy mắt thanh tỉnh được vài phần. Đảo mắt nhìn Jung YunHo vẫn đang nằm ngủ say ở bên cạnh, tôi đá hắn xuống giường rồi giẫm lên hắn mấy phát. Bồi hồi được nửa ngày, cuối cùng cũng bỏ cái tư tưởng đấu tranh đi.
Nếu đã tỉnh lại, hà tất còn lưu luyến?
Đã đến giờ rồi, nhanh chóng đem bản thân từ trong giấc mộng đau đớn triền miên mà gọi dậy.
Trước khi đóng cửa lại, tôi nhìn Jung YunHo một cái.
Nếu như đây không phải là lần cuối cùng nhìn thấy anh, lần tiếp theo, ít nhất cũng mong rằng anh còn sống.
“Không nghỉ ngơi tốt? Con xem hai con mắt gấu trúc này, chậc chậc.” Cha đưa tay xoa lên khuôn mặt tôi.
“Bọn chúng cũng xem như là một bộ phận trong cơ thể con, xin đừng tùy tiện ghét bỏ.” Gạt tay ông ra, “Con nói này, đã để người ta phát hiện ra rồi, ông chú chân thọt dự định làm sao?”
“Kiên nhẫn a, ngày giỗ con của ông ta sắp đến rồi, nói muốn đem Jung YunHo chôn cùng.”
“Nga…” Biến thái biến thái, tôi ở trong lòng chửi bới.
“Thế nào, lo lắng?”
“Lạc đề rồi.”
“Không nỡ?”
“Không đáng nói.”
“Không có giải thích rõ a… Thời gian một tháng nảy sinh tình cảm rồi?”
“Có chút đáng tiếc, thế thôi… Cái tên ngu ngốc a…” Tôi nằm ngã lên ghế sofa, “Ngủ, xin cứ tự nhiên.”
Cha cười cười, đứng dậy đi ra ngoài.
Đem tay vắt lên trán, muốn ngủ nhưng ngủ không được.
Cái tên ngu ngốc đang làm gì vậy nhỉ? Vừa mở mắt, phát hiện không nhìn thấy tôi nữa, chắc chắn sẽ vội vã đi tìm tôi. Trước kia biết đem số điện thoại của mình đưa cho tôi, cũng không hỏi xem số điện thoại của tôi là gì. Không biết ngày thường tôi cùng người nào tới lui, đi đâu cũng không biết, chỉ biết một cái tên… Sao hắn lại ngốc như vậy a, cái gì cũng không biết, cái gì cũng khó hiểu, lại còn dám nói thích.
“JaeJoong à.”
Thanh âm ngọt dịu vẫn quấn quanh bên tai.
“JaeJoong.”
Ngón tay xương gầy khẽ lướt qua tai.
“JaeJoong.”
Nụ hôn rơi trên người vẫn mang theo độ ấm.
“JaeJoong à…”
Không ngại rườm rà mà một lần rồi lại một lần nữa gọi tên tôi.
“JaeJoong.”
Hai cánh tay thon dài mạnh mẽ vòng quanh, ôm thật chặt.
“JaeJoong.”
Thanh âm thở dốc còn vang lên bên tai.
“JaeJoong.”
Xúc cảm của thân thể còn lưu lại nơi đầu ngón tay.
“JaeJoong, tôi thích cậu.”
Giọng nói nhẹ nhàng quanh quẩn, hết sức cảm tình.
Thích cái đầu a. Jung YunHo, anh còn hi vọng tôi sẽ đáp lại sao?
Ý thức mơ màng, mắt cũng cảm thấy mỏi. Ngủ không được, thẳng thắn xoay người ngồi dậy, thấy máy theo dõi chưa tắt đi, cha đang ngồi cùng người nào đó trò chuyện. Tôi điều chỉnh chế độ zoom của máy theo dõi, đem màn hình kéo gần lại một chút.
Nga, thì ra là ông chú chân thọt kia.
Ông ta là tới lấy tiền? Tôi nhớ cha từng nói phải trả lại gấp năm lần.
Nhưng ông ta lại đem một cái hòm có thể tích khổng lồ đưa tới trước mặt cha, sau khi mở ra, tôi nhìn thấy bên trong là một chồng đôla đầy ngăn nắp.
Tôi đột nhiên rất hối hận khi tôi không lắng nghe ý kiến của cha vào bữa cơm sáng rằng không nên uống Zaleplon, loại thuốc ngủ này sẽ ảnh hưởng đến trí nhớ. Nếu không, sao tôi lại quên mất, ông là một trong những sát thủ đứng đầu toàn bộ Đông Nam Á?
“Còn nhớ rõ trước kia cha đã từng nói với con lời gì không?”
“Cha từng nói rất nhiều, cụ thể là câu nào?”
“Không giết kẻ không ác.”
“Nga, nhớ kỹ nhớ kỹ, cha đưa tín ngưỡng cho con mà.”
“Vậy vì sao lại nhận tiền của ông ta?”
“Bởi vì người ông ta trực tiếp tìm là cha.”
“Cha muốn giết Jung YunHo?”
“Nguyện vọng của khách hàng rất mãnh liệt đó.”
“Tại sao?”
“Bởi vì cha cũng là sát thủ a.”
“Cha đã từng nói không giết người tốt.”
“Đó là đối với con. Đừng quên, cha vẫn là sát thủ, chỉ cần bọn họ có thể trả, cha liền có thể giết.”
“… Lần này có thể không nhận không?”
“Con không muốn Jung YunHo chết?”
“Đúng…”
“Tại sao? Cho cha một lý do có thể thuyết phục được.”
“Hắn là người vô tội, hắn chuyện gì cũng không có làm.”
“Nga, không chấp nhận.”
“Con không muốn thấy hắn chết.”
“Vẫn không chấp nhận.”
“… Con đã cùng hắn lên giường.”
“Nga? Sau đó thì, con yêu nó?”
“Không…”
“Vậy đó chính là tình một đêm?”
“Cũng xem là như vậy…”
“Hừ, còn có lý do gì nữa đây?”
“…”
“JaeJoong, ngoại trừ tiền, nó còn có một thứ khác cho chúng ta.”
“Sao?”
“Thân phận mới, hộ khẩu mới… Nói cách khác, chúng ta có thể trở lại cuộc sống yên ổn bình thường.”
“Cái gì?”
“Giống cuộc sống của người bình thường a, nó sẽ thay chúng ta thủ tiêu tất cả những lập hồ sơ trước đây.”
“Cha tin?”
“Nó có năng lực này. JaeJoong, cha thì không sao cả, thế nhưng con, dự định cứ như vậy cả đời sao?”
“Cha Không Sao Cả, cha biết hiện tại cha đang nói cái gì không?”
“Cha đương nhiên rõ ràng.”
“Rõ ràng? Con thấy cha thật hồ đồ! Cái gì mà cuộc sống bình thường, ha, cha đến bây giờ vẫn còn khẩn cầu? Hay là xa cầu1? Trở lại cuộc sống bình thường, cái gị gọi là trở lại cuộc sống bình thường? Chúng ta đã sớm không trở lại được rồi.”
“Cha không thể quay về, nhưng con có thể.”
“Có thể cái đầu! Con chưa từng nghĩ tới… bắt đầu từ ngày con giết chính cha ruột của mình, con ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.”
“Hiện tại không cần con nghĩ, chỉ cần giết Jung YunHo, tất cả đều sẽ trở thành hiện thực.”
“Hiện thực? Hiện thực là cái gì, cha muốn con mang theo máu tươi đầy tay mà sống như một người bình thường, kiếm công ăn việc làm, kết hôn, sinh đứa con giống như bọn họ sao?”
“Nếu như con nguyện ý.”
“Con làm sao dám nguyện ý! Con có thể tàn nhẫn giết người, nhưng vẫn không thể tàn nhẫn tha thứ cho chính bản thân mình!”
“JaeJoong, con quá cố chấp rồi.”
“Cố chấp? Hừ, làm sao cha có thể hiểu việc tự tay giết chết cha ruột của chính mình là cái cảm giác gì, mỗi đêm trong ác mộng, nhìn thấy tội ác của chính mình là cái loại cảm giác gì!?”
“Chẳng lẽ con cứ nghĩ như thế cả đời? Cả đời ở trong bóng tối, không có người yêu cũng không thể yêu người khác.”
“Con tình nguyện! Con đã sớm không kỳ vọng vào những điều này, về sau, cả đời cũng không kỳ vọng. Đừng tới bây giờ mới nghĩ nhiều cớ như vậy, không ai bức cha đi làm sát thủ, mà con, cũng không xứng để nhận được gì cả. Cha không phải đã sớm biết rồi sao? Cha đem con cứu ra, không phải đã nhìn thấy rồi sao?”
“Khi đó cha hoàn toàn không có biện pháp khác, nhưng bây giờ đã có.”
“Được rồi, đừng vì bản thân cha muốn rời khỏi mà tùy tiện kéo con lên, cũng đừng vì việc này mà lôi kéo kẻ khác. Cha, con đã sớm không quay lại được rồi, cha hẳn là hiểu điều này nhất, không phải sao?”
“Cha hiểu, sao cha lại không hiểu cho được. Chính là như vậy, mới mong con có thể thoát khỏi loại cuộc sống này.”
“Không thể thoát được! Cha muốn con nói bao nhiêu lần đây, trốn cũng trốn không được!”
“Cha nói có thể.”
“Cha dựa vào cái gì?”
“Bởi vì cha là cha của con, cha ruột thực sự.”
______________
(1) Xa cầu: Yêu cầu quá đáng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.