Chương trước
Chương sau
Chỉ là Ngọc Hoa cũng vậy! Chỉ cần trong chuyện này hắn cùng Ngọc Hoa đạt thành nhất trí ghét Cung Khuê, hoặc là mình gặp may có thể có được đồng tình của hắn, tất cả đều dễ làm!
Vì vậy, hắn vui mừng đi đến tìm Ngọc Hoa.
Nếu như không mong muốn, Cung Khuê “Dây dưa” đối với như ý, Ngọc Hoa cũng không hề bình tĩnh nữa.
Tiêu Thước tận tình khuyên bảo, rốt cuộc lại để cho công tử áo đen này gật đầu một cái cao quý:
“Được! Nếu chúng ta cũng phiền hắn, vậy hãy khiến hắn biến mất trước mắt ta đi!”
Ngọc Hoa theo lời khiến Cung Khuê biến mất, chính là chỉ không cho hắn đi vào trong viện tử này nữa.
Thật ra thì Tiêu Thước đang suy nghĩ, nếu theo tính khí Ngọc Hoa, sợ là sẽ phải trực tiếp động thủ với Cung Khuê. Nhưng mà bây giờ còn phải bận tâm Như Ý, hư chuyện lớn của nàng sẽ không tốt.
Vì vậy Ngọc Hoa để Tiêu Thước chặt hai bó cây lớn ở trong thành, lợi dụng những cành cây này bày một trận pháp.
Trận pháp là theo Lê Hoa trận thức thứ nhất, hết sức đơn giản...... Ách, dĩ nhiên, đối với hắn mà nói là hết sức đơn giản.
Mới đầu Tiêu Thước vẫn không rõ những thứ nhánh cây ngổn ngang này ném ở bên ngoài sân có ích lợi gì, hỏi Ngọc Hoa, hắn cũng không nói, chỉ là một tay xách người tới ngồi trên tường viện, sau đó chỉ vào phương hướng khoái mã Cung Khuê chạy tới, nói:
“Chờ hắn đến, ngươi sẽ biết rõ là chuyện gì xảy ra!”
Mặc dù thiếu niên không hiểu rõ những cành cây này chặn người như thế nào, nhưng đối với chuyện Cung Khuê phải gặp xui xẻo cũng rất tin tưởng không hề nghi ngờ!
Bởi vì hắn hiểu rõ, người này, một khi khiến Ngọc Hoa nhìn không vừa mắt, căn bản liền không có ngày tốt.
Vừa nghĩ vừa lau mồ hôi, nhủ thầm mình có tầng quan hệ với Như Ý, cũng coi như mình cùng hắn thân thích, đây là một việc tốt đẹp dường nào!
Lúc suy nghĩ, Cung Khuê đã đến gần, lưu loát nhảy xuống ngựa, lập tức liền thấy mấy cành khô. Không khỏi rống to ——
“Chuyện gì xảy ra? Tại sao không quét sạch sẽ cửa viện Chủ Thượng?”
Trên đường có binh sĩ tuần tra nghe thấy lời ấy đều chạy tới nhìn, vừa thấy trường hợp này, từng người cũng đều không lên tiếng.
Trước mặt Tiêu Thước nhánh cây bày cả trên một con đường, bọn họ đều có thể nhìn thấy. Dưới mắt những cành cây này lại xuất hiện cửa nhà tại bọn họ, nhất thời tiểu tử này không khỏi vui mừng đùa giỡn!
Đệ đệ Khanh Như Ý! Ai dám trông nom?.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.