Hội phi vội vàng khom người lại đi đỡ, tự mình kéo nữ tử từ trên mặt đất lên, rồi sau đó thay đổi sắc mặt, êm ái hướng về phía Lâm Mộng Hinh nói:
"Tại sao không cẩn thận như vậy! Mắt không được, phải gọi người làm đỡ mới phải, mình lảo đảo nghiêng ngã, té đau đi!"
Trong lời nói, đều là dịu dàng.
Như Ý nâng trán, đều nói mặt nữ nhân biến sắc như lật sách, lời vậy không sai.
" Đêm khuya Hinh Nhi đến tìm tỷ tỷ, nhưng có chuyện gì sao?" âm thanh Hội phi lại nổi lên, vẫn nhu mềm, trên mặt tràn đầy trìu mến, một bộ tỷ muội cực tốt kề cận bên nhau.
Ánh mắt nữ tử bất đắc dĩ cười khổ, giống như là đối với trường hợp này đã tập mãi thành thói quen, cũng không cãi cọ, cũng chỉ là khẽ lắc đầu, hướng về phía Triệu hoàng thi lễ, nói:
"Không có việc gì, chỉ là nhìn nơi này của tỷ tỷ vẫn sáng, liền muốn tới xem một chút. Nếu hoàng thượng tới, Mộng Hinh đi trở về."
Nói xong, vừa thi lễ, rồi sau đó dưới sự dìu đỡ của cung nữ đi ra ngoài cửa.
Như Ý nhìn mà ngưỡng mộ, Lâm Mộng Hinh vừa mới vô cùng chuẩn xác hành lễ hướng về phía vị trí Triệu hoàng, chợt liền nghĩ đến, năm đó ở Thiên Ngọc Sơn thì nàng cũng có thể lập tức tìm vị trí mình.
Cho dù nàng mù mắt, chỉ là không thấy được thế giới bên ngoài, không có nửa phần ảnh hưởng hành động.
Nhớ mang máng khi đó Lâm Mộng Hinh từng nói, đừng nhìn mắt ta mù, nhưng mà ta sẽ nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-hoang-phi-la-soi/1520357/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.