Bị đứa bé quát một tiếng khiển trách như vậy, hiển nhiên người nọ cũng không nén được giận, lúc này mới mở miệng, nói:
"Nữ hiệp, chuyện này lại nói, tại hạ. . . . . . thật sự là tại hạ. . . . . . Ai! Nói như thế này! Chấp Kiếm trưởng lão chỉ là đến đòi một vật, xong là đi rồi. Cho nên thật ra thì tại hạ cũng không liên lạc cùng Thiên Ngọc Sơn. Cho nên không muốn nói, bởi vì thật sự Thiên Ngọc Sơn không phải là địa phương tốt, tại hạ rất sợ dính líu quan hệ với bọn họ!"
"Hắn muốn cái gì?" Như Ý không để ý tới giải thích của hắn, chỉ muốn hỏi.
"Trân châu!" Người nọ lần này đến rất sung sướng, "Ta lén trộm một viên trân châu từ trong hoàng cung Triệu quốc. Chấp Kiếm muốn, thì ta lập tức cho! người Thiên Ngọc Sơn không thể đắc tội, đồ là đồ tốt, nhưng mệnh quan trọng hơn."
"Vậy sau đó thì sao?"
"Không biết!" Đối phương lắc đầu phải như trống bỏi, "Cầm đồ đi không thấy bóng, thật sự là tại hạ cũng không thấy rõ hắn đi như thế nào, còn có thể có sau đó sao !"
Như Ý gật đầu, mặc dù không biết Chấp Kiếm muốn viên trân châu làm gì, nhưng lại biết người trước mắt là một đạo tặc.
Võ công bình thường, nhưng bản lãnh leo lên leo xuống lấy đồ trong túi cực tốt.
Mặc dù sớm biết hỏi hắn đến tám phần cũng không biết chuyện Thiên Ngọc Sơn, nhưng tựa như nàng nói, nếu đụng phải, phải hỏi một chút.
Chỉ là. . . . . .
"Ai!" Nữ tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-hoang-phi-la-soi/1520333/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.