Nữ hài hả hê nhướng mày:
"Đó là đương nhiên!"
Từ ngày hôm đó, trên đỉnh Thiên Ngọc Sơn người người cũng biết, tiểu cô nương tại Thiên Vũ cácbắt đầu luyện bắn tên rồi !
Thật ra thì rất nhiều người đến xem, nàng căn bản không cần luyện.
Chỉ cần độ chính xác của việc bắn tên đã để Tứ Đại Trưởng Lão có chút thán phục, luyện nữa, có thể luyện đến đâu?
Nhưng Như Ý vẫn kiên trì, hoặc là nói, thật ra thì nàng không phải đang luyện tập bắn tên, nàng chỉ là kéo căng dây cung rồi buông tay trong nháy mắt để đi tìm cảm giác quen thuộc đã lâu.
. . . . . .
Kiếp trước dùng súng bắn tỉa, bắt buộc cô pải có độ chính xác cao, cũng có được thiên phú.
Như Ý chỉ luyện bộ cung tên này ba ngày, đã xuất thần nhập hóa.
Mị Nguyệt lại nói:
"Ngươi bằng bản lãnh này, khắp thiên hạ không địch thủ!"
Mà Như Ý lại lắc đầu, nàng nói:
"Vẫn chưa được! Hơi sức của ta quá nhỏ, bằng không có thể bắn ra xa hơn!"
. . . . . . Ở đỉnh Thiên Ngọc Sơn đầy một tháng, một ngày kia, ánh nắng chói mắt quang đãng.
Trước sơn môn, Tứ Trưởng Lão đứng song song, ở phía trước, Mạnh Tử Ca dắt Như Ý.
" Nhất định phải xuống núi sao?" Nữ hài khẽ kéo bỗng chốc tay nhỏ bé bị hắn cầm, nhẹ giọng nói: "Thật ra thì ngươi có thể phái người đi Tiêu gia gì đó đem mua thuốc là được, ta ở đây cũng có thể sống tốt."
Nam tử mặc áo tím lắc đầu:
"Không được!"
"Thật không được?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-hoang-phi-la-soi/1520306/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.