Mặt trăng đã giương cao, tỏa sáng cả một thành cầu dài thượt.
Lúc này Tinh Nhiên không thể chịu đựng được sự hoài nghi của mình, cô cứ nhón chân, bằng mọi giá phải hất được chiếc mặt của người đàn ông kia ra ngay tức khắc.
Nhưng Phong Tề Dật đã từ xa lái xe đến, anh dừng lại, thoạt nhìn qua ô cửa thấy Tinh Nhiên đang dằn co gì đó với người đàn ông kia ngay bên cầu, bèn chao mày ngẫm nghĩ
(Hai người họ đang chơi trò gì vậy?)
Tinh Nhiên cắn răng, hai tay nắm thành quyền như gồng lên, tức giận quát lớn
"Anh không dám tháo xuống, chứng tỏ anh là anh ấy rồi, lần này đừng hòng qua mặt được tôi, anh có ngon thì tháo mặt nạ xuống cho tôi xem đi"
Cô vụt chân chạy tới anh, lòng đang nóng như lửa đốt. Tước Thần lại bị cô dồn vào thành cầu, anh né sang bên trái, cô liền dùng tay chặn lại, anh né sang bên phải, cô liền dùng tay kia ghì chặt phần áo khuỷu tay anh, cô nhìn anh, hai mắt hiện lên hai tia lửa sáng, không ngừng nói
"Lần này anh không thể thoát được khỏi tay tôi đâu"
Tước Thần đổ mồ hôi lạnh, người hơi rướn về sau, anh bây giờ hệt như một con chuột to xác bị mèo vồ vào một góc, hơn nửa chú mèo kia lại đang muốn ngấu nghiếng anh ra thành từng mảnh.
Trong khi Tinh Nhiên một phát một, đưa tay phải lên nắm lấy phần cằm của chiếc mặt nạ anh đang mang,cô cười đắc ý, cứ ngỡ chỉ vài giây nữa thôi mình sẽ biết được dung mạo của người đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-cua-mui-huong/1479188/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.